Kệ luôn, không nhường nhịn hay dùng mấy chiêu tinh quái pha đáng yêu để anh xiêu lòng nữa. Phải để anh cảm thấy có lỗi một lần…
*
Lấp ló sau bồn hoa muôn sắc, hai bóng người vội ngồi thụp xuống, hồi hộp đưa mắt hết nhìn nhau lại liếc trộm Hồ Minh Quý đang dựa người vào gốc cây già cỗi, suy nghĩ vẩn vơ gì đấy.
- Kìa, thất tình rồi. Anh ra an ủi người ta đi. – Hạ An thúc tay người kế bên, không nỡ để chàng lãng từ vật vờ thêm.
Bạn trai cô chần chừa vài giây rồi lắc đầu. Anh có thể coi là bạn Minh Quý sau những lần vứt cậu ta vào khách sạn khi say khướt nhưng mò ra lúc này, khác nào tự khoe mình nghe lén. Vả lại, chắc gì cậu ta cần chia sẻ. Tốt nhất cứ để cậu ta với nỗi buồn.
- Thôi, mình đi!
Tuấn Dương ngó quanh, định cùng Hạ An chuồn đi bỗng trông thấy một ai đó tiến tới chỗ nam sinh, cất giọng mỉa mai.
- Tôi không biết là anh cao thượng đến thế cơ đấy!
- Tôi cũng không biết là cô ngoài Đinh Hữu Phong còn yêu thêm kẻ khác. – Minh Quý châm chọc, nghe qua đã hiểu anh đang nói tới ai.
Nhắc tới gã lưu manh, Tuệ Anh càng thêm cay cú. Giữa cô và Minh Quý trước nay luôn có đi có lại, cô cung cấp cho anh ta mọi thông tin quan trọng ở Trung Anh thì anh ta cũng thoải mái vung tiền cho cô. Chẳng ai nợ ai! Nhưng kể từ khi xảy ra vụ tai nạn do chính anh dàn dựng, Hồ Minh Quý cắt đựt hoàn toàn mối liên quan với cô, nghĩa là Tuệ Anh mất quyền moi tiền. Và đó là nguyên do buộc cô duy trì mối quan hệ đáng ghê tởm cùng gã bẩn thỉu kia. Đáng nguyền rủa là cô phải cam chịu, bởi cả gã và Minh Quý đều biết cách hủy hoại cô ngay bất cứ lúc nào. Nhảy khỏi lưng cọp ắt sẽ bị xé xác!
- Đông Vy dễ dàng tha thứ cho anh như vậy, chắc là cũng bỏ qua cho tôi. – Tuệ Anh nhỏ nhẹ, hai má lúm duyên dáng ẩn hiện.
Nét mặt lạnh tang thoáng thay đổi, Minh Quý hiểu rõ Tuệ Anh đang đe dọa cô gái nhỏ. Thật đáng thương, lá gan cô ả có lớn thêm cũng chẳng dám thú tội với nàng lọ lem. Nàng đang ở bên ai nào?
- Ý kiến hay đấy. Đông Vy rộng lượng lắm!
Minh Quý hùa vào nụ cười xảo trá, vuốt má Tuệ Anh rồi bước thẳng, để cô ả hậm hực tới mức dậm dậm chân.
- Ôi…
Sau bồn hoa, Tuấn Dương nhanh tay bịt miệng bạn gái, chặn lại tiếng thốt kinh ngạc, riêng anh cũng bàng hoàng không kém. Mọi thứ đã sáng tỏ khi nối lại chuỗi sự việc mập mờ.
Hồ Minh Quý chính là kẻ đã cùng Tuệ Anh liên lạc qua điện thoại, cái lần Tuấn Dương đặt máy ghi âm và lần Hạ An vô tình nghe được trong bệnh viện. Nữ sinh nhiều mặt kia vừa nhắc tới vố đau, không bao lâu sau thì Hữu Phong và Đông Vy gặp nạn. Nam sinh vốn hoàn hảo vì thế mới trở thành con người khác, sống buông thả hơn. Mỗi lần say, anh luôn lẩm bẩm câu xin lỗi … cuối cùng, nó đã đến tai cô gái nhỏ.
- Quá lắm rồi! Em sẽ nói hết với Đông Vy. Con bé vẫn chưa biết gì về Tuệ Anh cả!
Lại lắc đầu. Nếu lỡ cô gái nhỏ suy sụy? Chưa kể Đinh Hữu Phong nhanh nhạy như thế, chắc chắc phát hiện ra và không bỏ qua! Tới lúc ấy, biết bao người liên lụy.
- Không sao đâu. Anh dặn Thanh Ngân không cho cô ả tới gần nhím xù! – Tuấn Dương chắc nịch, nhẹ nhàng nắm tay ban gái chuồn đi trước khi kẻ nào đó phát hiện …
***
Hoàng hôn rơi. Chút nắng còn sót lại dần theo mặt trời trôi tuột sau núi. Gió vuốt ve những ngọn cỏ xanh rì, lặng lẽ vờn quanh chàng quý tộc đang nằm trên áo khoác, ngắm nền trời cao thẳm.
Anh đang phát điên… thật sự rất phát điên. Đáng lẽ anh không nên thả mình trong những yêu thương vớ vẩn và dễ dàng rung động trước người con gái ấy như thế. Cho là trước kia, có quen quau thì tất cả trôi hết vào lãng quên rồi! Anh đâu thể đùng một cái đã đón nhận như thế.
Đinh Hữu Phong rất cao quý, nhất định không buông thả mình trước khi tìm lại được chính anh.
- Bỏ học, ngắm hoàng hôn. Anh giỏi quá nhỉ?
Giọng nói trong veo bất chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của Gió Quỷ. Anh chẳng thèm liếc mắt, vứt luôn cho cô gái nhỏ cục lơ to đùng. Nhắm mắt, vờ ngủ say…
- Tại sao bỏ đi vậy? Anh giận à?
- …
- Anh lại trẻ con rồi! Nói chuyện với em đi được không?
- Hôm trước ai bảo là không chấp nhận làm bạn trai em nhỉ? Thế mà hôm nay có người nhận em là bạn gái đấy! Xấu thật!
- … - Vệt lông mày thanh tú nhíu lại, tỏ ra khó chịu.
- Này, giận tới mức không thèm đuổi em nữa hả?
- …
Cô gái nhỏ kiên nhẫn lải nhải còn chàng trai vẫn im lặng tuyệt đối dù nghe không sót nửa chữ, lý trí sắt đá và lòng tự kiêu không cho phép anh đoái hoài tới ai kia. Cứ tưởng Đông Vy sẽ tiếp tục độc thoại và Hữu Phong vẫn mặc kệ nhưng ngay sau đó, mọi quy tắc đều đã bị phá vỡ.
- Oa, hay thật! – Cô gái nhỏ gạt đám tóc lòa xòa trước trán, cười nghịch ngợm. - Giờ em tin vào cổ tích rồi!
Cổ tích nàng công chúa ngủ trong rừng, chỉ một nụ hôn sẽ đánh thức người ngủ say. Có điều lúc này là chàng hoàng tử vờ ngủ say! Hiện thức tuy khác nhưng cách thức vẫn thế.
Hữu Phong nhìn cô gái nhỏ chằm chằm, nửa chất vất nửa ngỡ ngàng. Vừa mới đây thôi, có chiếc hôn êm dịu lướt nhẹ trên môi, chỉ tích tắc ngắn ngủi đã thổi bay mọi suy nghĩ đanh cứng trước đó. Chả nhẽ … anh bất lực với cô nhóc tinh ranh này?
- Hoàng tử dậy rồi! – Đông Vy tủm tỉm, xem ra chiêu cưỡng hôn mới trị được vị thiếu gia khó tính khó nết này.
- Gì? – Hữu Phong quệt miệng, tỏ ra ghê tởm.
- Gì nữa! Em phải hỏi anh chứ! Tại sao anh lại bỏ đi? Em tìm anh mệt lắm đấy nhé, bỏ cả buổi học chiều.
- Vy quen hắn!
- Anh cũng quen!
- Vy bênh hắn! – Gió Quỷ ám chỉ việc cô ngăn anh đánh Minh Quý.
Cô gái nhỏ lảnh tránh ánh nhìn dữ dằn đang xuyên thẳng lấy mình, không đáp. Hữu Phong ấn mạnh cô xuống nền cỏ, gằn giọng.
- Em không dám nhận?
- Em không thích anh coi người khác là nô lệ, cách xử sự của anh thật vô lý. Anh cho em là gì, sao lại muốn đánh người trước mặt em? Minh Quý sai thế nào, anh ấy làm gì anh cơ chứ!
- Tôi thích thế đấy! – Hữu Phong bất cần. Nghĩ ngợi cho người khác với anh là việc rất xa xỉ và vớ vẩn.
- Anh không tôn trọng em gì cả! – Đông Vy hét lên.
- Chính xác đấy. – Nhếch miệng hờ hững, thản nhiên buông từng âm trầm thấp – Tôn trọng à? Em không đáng!
hần trí Đông Vy chấn động, tai nhất thời như ù đi . Dù quen với tính tình quỷ quái của anh, cô vẫn không sao nuốt trôi lời nói kia. Phải rồi, cô không có chỗ đứng trong anh nên dĩ nhiên bị coi thường. Đáng tiếc là cô quá tự tin, cho rằng anh đã nhìn nhận cô với tư cách khác.
Kệ luôn, không nhường nhịn hay dùng mấy chiêu tinh quái pha đáng yêu để anh xiêu lòng nữa. Phải để anh cảm thấy có lỗi một lần…
- Anh cảm thấy em không đáng thì thôi vậy. Quên em luôn đi! - Đông Vy đẩy bàn tay đanh cứng đang siết bả vai cô đau điếng, cười mệt mỏi – Em biến nhé, khỏi thấy em trơ lỳ!
Hữu Phong hừ nhạt, quay mặt tiếp tục ngắm trời, mặc cô bé con đang bị nuốt chửng bởi hoàng hôn.
Kệ luôn, không nhường nhịn hay dùng mấy chiêu tinh quái pha đáng yêu để anh xiêu lòng nữa. Phải để anh cảm thấy có lỗi một lần…
Lấp ló sau bồn hoa muôn sắc, hai bóng người vội ngồi thụp xuống, hồi hộp đưa mắt hết nhìn nhau lại liếc trộm Hồ Minh Quý đang dựa người vào gốc cây già cỗi, suy nghĩ vẩn vơ gì đấy.
- Kìa, thất tình rồi. Anh ra an ủi người ta đi. – Hạ An thúc tay người kế bên, không nỡ để chàng lãng từ vật vờ thêm.
Bạn trai cô chần chừa vài giây rồi lắc đầu. Anh có thể coi là bạn Minh Quý sau những lần vứt cậu ta vào khách sạn khi say khướt nhưng mò ra lúc này, khác nào tự khoe mình nghe lén. Vả lại, chắc gì cậu ta cần chia sẻ. Tốt nhất cứ để cậu ta với nỗi buồn.
- Thôi, mình đi!
Tuấn Dương ngó quanh, định cùng Hạ An chuồn đi bỗng trông thấy một ai đó tiến tới chỗ nam sinh, cất giọng mỉa mai.
- Tôi không biết là anh cao thượng đến thế cơ đấy!
- Tôi cũng không biết là cô ngoài Đinh Hữu Phong còn yêu thêm kẻ khác. – Minh Quý châm chọc, nghe qua đã hiểu anh đang nói tới ai.
Nhắc tới gã lưu manh, Tuệ Anh càng thêm cay cú. Giữa cô và Minh Quý trước nay luôn có đi có lại, cô cung cấp cho anh ta mọi thông tin quan trọng ở Trung Anh thì anh ta cũng thoải mái vung tiền cho cô. Chẳng ai nợ ai! Nhưng kể từ khi xảy ra vụ tai nạn do chính anh dàn dựng, Hồ Minh Quý cắt đựt hoàn toàn mối liên quan với cô, nghĩa là Tuệ Anh mất quyền moi tiền. Và đó là nguyên do buộc cô duy trì mối quan hệ đáng ghê tởm cùng gã bẩn thỉu kia. Đáng nguyền rủa là cô phải cam chịu, bởi cả gã và Minh Quý đều biết cách hủy hoại cô ngay bất cứ lúc nào. Nhảy khỏi lưng cọp ắt sẽ bị xé xác!
- Đông Vy dễ dàng tha thứ cho anh như vậy, chắc là cũng bỏ qua cho tôi. – Tuệ Anh nhỏ nhẹ, hai má lúm duyên dáng ẩn hiện.
Nét mặt lạnh tang thoáng thay đổi, Minh Quý hiểu rõ Tuệ Anh đang đe dọa cô gái nhỏ. Thật đáng thương, lá gan cô ả có lớn thêm cũng chẳng dám thú tội với nàng lọ lem. Nàng đang ở bên ai nào?
- Ý kiến hay đấy. Đông Vy rộng lượng lắm!
Minh Quý hùa vào nụ cười xảo trá, vuốt má Tuệ Anh rồi bước thẳng, để cô ả hậm hực tới mức dậm dậm chân.
- Ôi…
Sau bồn hoa, Tuấn Dương nhanh tay bịt miệng bạn gái, chặn lại tiếng thốt kinh ngạc, riêng anh cũng bàng hoàng không kém. Mọi thứ đã sáng tỏ khi nối lại chuỗi sự việc mập mờ.
Hồ Minh Quý chính là kẻ đã cùng Tuệ Anh liên lạc qua điện thoại, cái lần Tuấn Dương đặt máy ghi âm và lần Hạ An vô tình nghe được trong bệnh viện. Nữ sinh nhiều mặt kia vừa nhắc tới vố đau, không bao lâu sau thì Hữu Phong và Đông Vy gặp nạn. Nam sinh vốn hoàn hảo vì thế mới trở thành con người khác, sống buông thả hơn. Mỗi lần say, anh luôn lẩm bẩm câu xin lỗi … cuối cùng, nó đã đến tai cô gái nhỏ.
- Quá lắm rồi! Em sẽ nói hết với Đông Vy. Con bé vẫn chưa biết gì về Tuệ Anh cả!
Lại lắc đầu. Nếu lỡ cô gái nhỏ suy sụy? Chưa kể Đinh Hữu Phong nhanh nhạy như thế, chắc chắc phát hiện ra và không bỏ qua! Tới lúc ấy, biết bao người liên lụy.
- Không sao đâu. Anh dặn Thanh Ngân không cho cô ả tới gần nhím xù! – Tuấn Dương chắc nịch, nhẹ nhàng nắm tay ban gái chuồn đi trước khi kẻ nào đó phát hiện …
Hoàng hôn rơi. Chút nắng còn sót lại dần theo mặt trời trôi tuột sau núi. Gió vuốt ve những ngọn cỏ xanh rì, lặng lẽ vờn quanh chàng quý tộc đang nằm trên áo khoác, ngắm nền trời cao thẳm.
Anh đang phát điên… thật sự rất phát điên. Đáng lẽ anh không nên thả mình trong những yêu thương vớ vẩn và dễ dàng rung động trước người con gái ấy như thế. Cho là trước kia, có quen quau thì tất cả trôi hết vào lãng quên rồi! Anh đâu thể đùng một cái đã đón nhận như thế.
Đinh Hữu Phong rất cao quý, nhất định không buông thả mình trước khi tìm lại được chính anh.
- Bỏ học, ngắm hoàng hôn. Anh giỏi quá nhỉ?
Giọng nói trong veo bất chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của Gió Quỷ. Anh chẳng thèm liếc mắt, vứt luôn cho cô gái nhỏ cục lơ to đùng. Nhắm mắt, vờ ngủ say…
- Tại sao bỏ đi vậy? Anh giận à?
- …
- Anh lại trẻ con rồi! Nói chuyện với em đi được không?
- Hôm trước ai bảo là không chấp nhận làm bạn trai em nhỉ? Thế mà hôm nay có người nhận em là bạn gái đấy! Xấu thật!
- … - Vệt lông mày thanh tú nhíu lại, tỏ ra khó chịu.
- Này, giận tới mức không thèm đuổi em nữa hả?
- …
Cô gái nhỏ kiên nhẫn lải nhải còn chàng trai vẫn im lặng tuyệt đối dù nghe không sót nửa chữ, lý trí sắt đá và lòng tự kiêu không cho phép anh đoái hoài tới ai kia. Cứ tưởng Đông Vy sẽ tiếp tục độc thoại và Hữu Phong vẫn mặc kệ nhưng ngay sau đó, mọi quy tắc đều đã bị phá vỡ.
- Oa, hay thật! – Cô gái nhỏ gạt đám tóc lòa xòa trước trán, cười nghịch ngợm. - Giờ em tin vào cổ tích rồi!
Cổ tích nàng công chúa ngủ trong rừng, chỉ một nụ hôn sẽ đánh thức người ngủ say. Có điều lúc này là chàng hoàng tử vờ ngủ say! Hiện thức tuy khác nhưng cách thức vẫn thế.
Hữu Phong nhìn cô gái nhỏ chằm chằm, nửa chất vất nửa ngỡ ngàng. Vừa mới đây thôi, có chiếc hôn êm dịu lướt nhẹ trên môi, chỉ tích tắc ngắn ngủi đã thổi bay mọi suy nghĩ đanh cứng trước đó. Chả nhẽ … anh bất lực với cô nhóc tinh ranh này?
- Hoàng tử dậy rồi! – Đông Vy tủm tỉm, xem ra chiêu cưỡng hôn mới trị được vị thiếu gia khó tính khó nết này.
- Gì? – Hữu Phong quệt miệng, tỏ ra ghê tởm.
- Gì nữa! Em phải hỏi anh chứ! Tại sao anh lại bỏ đi? Em tìm anh mệt lắm đấy nhé, bỏ cả buổi học chiều.
- Vy quen hắn!
- Anh cũng quen!
- Vy bênh hắn! – Gió Quỷ ám chỉ việc cô ngăn anh đánh Minh Quý.
Cô gái nhỏ lảnh tránh ánh nhìn dữ dằn đang xuyên thẳng lấy mình, không đáp. Hữu Phong ấn mạnh cô xuống nền cỏ, gằn giọng.
- Em không dám nhận?
- Em không thích anh coi người khác là nô lệ, cách xử sự của anh thật vô lý. Anh cho em là gì, sao lại muốn đánh người trước mặt em? Minh Quý sai thế nào, anh ấy làm gì anh cơ chứ!
- Tôi thích thế đấy! – Hữu Phong bất cần. Nghĩ ngợi cho người khác với anh là việc rất xa xỉ và vớ vẩn.
- Anh không tôn trọng em gì cả! – Đông Vy hét lên.
- Chính xác đấy. – Nhếch miệng hờ hững, thản nhiên buông từng âm trầm thấp – Tôn trọng à? Em không đáng!
hần trí Đông Vy chấn động, tai nhất thời như ù đi . Dù quen với tính tình quỷ quái của anh, cô vẫn không sao nuốt trôi lời nói kia. Phải rồi, cô không có chỗ đứng trong anh nên dĩ nhiên bị coi thường. Đáng tiếc là cô quá tự tin, cho rằng anh đã nhìn nhận cô với tư cách khác.
Kệ luôn, không nhường nhịn hay dùng mấy chiêu tinh quái pha đáng yêu để anh xiêu lòng nữa. Phải để anh cảm thấy có lỗi một lần…
- Anh cảm thấy em không đáng thì thôi vậy. Quên em luôn đi! - Đông Vy đẩy bàn tay đanh cứng đang siết bả vai cô đau điếng, cười mệt mỏi – Em biến nhé, khỏi thấy em trơ lỳ!
Hữu Phong hừ nhạt, quay mặt tiếp tục ngắm trời, mặc cô bé con đang bị nuốt chửng bởi hoàng hôn.