AMELIA ĐANG NGỒI cùng Maud Hawkins – cô gái trông coi cửa hiệu – trong căn phòng nhỏ ngay sát bên phòng trưng bày chính. Hai cô gái cùng ngắm nghía cậu thanh niên trong tấm áo choàng kiểu La Mã đang đứng trước mặt họ.
Maud chỉ lớn hơn Amelia một tuổi. Là con gái của một bà quản gia và một người hầu, cô gái quyết tâm không nối nghiệp bố mẹ mình làm nghề phục vụ. Cô đã nộp đơn xin vào làm trong hiệu ảnh Jones ngay sau khi cửa hiệu khai trương và được nhận ngay lập tức. Maud là cô gái thông minh năng nổ, cô luôn có cung cách chiều chuộng được khách hàng.
Cậu thanh niên trong chiếc áo choàng kia tên là Jeremy Kingsley. Cậu ta là người cuối cùng trong ba ứng viên nộp đơn cho mục quảng cáo trên báo. Hai người đầu tiên tỏ ra không thích hợp nhưng anh chàng Jeremy này có vẻ hứa hẹn đây, Amelia ngầm xét. Cô bé có thể thấy là Maud cũng cảm nhận tương tự.
Jeremy cao ráo, tóc vàng nhạt với cặp mắt xanh da trời biêng biếc và khung hàm mạnh mẽ, vuông vức. Cậu trông cực kỳ điển trai trong tấm áo choàng, dù có phần ngượng ngập. Mảnh áo choàng để lộ hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của cậu cũng như một mảng vai rộng rắn rỏi. Jeremy kiếm sống trong một chuồng giữ ngựa. Bao nhiêu năm trữ cỏ khô, giữ cương những con ngựa to lớn và đánh kéo xe đã tạo nên kỳ tích, Amelia thầm nghĩ.
Cô bé rê mắt khỏi Jeremy và ghi chú vào mảnh giấy. Đôi vai đầy nam tính. Venetia thích các chi tiết kiểu như thế lắm.
Khi ngước nhìn lên, cô để ý thấy Maud vẫn còn nhìn chăm chăm vào Jeremy như thể cậu chàng là một chiếc bánh kem to lớn thơm ngon.
“Xin cảm ơn, anh Kingsley,” Amelia bảo. “Từng ấy là được rồi. Anh có thể quay vào phòng thay đồ để thay trang phục bình thường của anh rồi đấy.”
“Xin quý cô thứ lỗi cho ạ.” Hàng chân mày thanh tao của Jeremy nhăn lại lo lắng. “Nhưng tôi có được không, thưa cô?”
Amelia liếc sang Maud.
“Tôi nghĩ anh ấy sẽ hợp lắm đấy,” Maud bảo. “Mặc áo choàng vào rất đẹp, phải không nào?”
Jeremy mỉm cười với cô đầy hàm ơn. Maud mỉm cười đáp lại.
“Tôi đồng ý.” Amelia đặt bút chì xuống nhìn Jeremy. “Tôi không thấy có lý do gì để phu nhân Jones nghĩ anh không thích hợp với hình ảnh Caesar cả, anh Kingsley à. Nhưng anh cũng hiểu cho là phu nhân sẽ tự mình quyết định, khi cô ấy gặp mặt anh.”
“Tôi hiểu mà, thưa cô. Cảm ơn cô nhé.” Trông Jeremy rõ là phấn khích hẳn lên. “Tôi sẽ nỗ lực hết sức để đưa ra kết quả như mong muốn, tôi hứa đấy.”
“Tốt lắm,” Amelia bảo. “Phu nhân Jones sẽ gặp anh lúc ba giờ ngày hai mươi ba. Nếu vừa ý với anh, phu nhân sẽ chụp ảnh anh ngay lúc ấy. Quy trình sẽ mất ít nhất là hai tiếng đồng hồ, có khả năng còn lâu hơn nữa. Phu nhân Jones rất kỹ tính với những bức ảnh của mình mà.”
“Tôi hiểu, thưa cô.”
“Anh phải đến đúng giờ đấy,” Maud thêm vào. “Phu nhân Jones là một người cực kỳ bận rộn. Cô ấy không buồn chờ đợi người mẫu của mình đâu.”
“Không cần phải lo đến chuyện này đâu, thưa cô,” Jeremy vừa nói vừa dợm bước về phía phòng thay trang phục. “Tôi sẽ đến đây đúng giờ.”
Cậu ta biến mất vào sau tấm màn trướng hai màu đỏ - vàng kim che chắn phòng thay trang phục dành cho quý ông. Vài phút sau khi xuất hiện trở ra, cậu quay về với bộ quần áo tầm thường xộc xệch mua ngoài chợ. Amelia thầm nhủ rằng chiếc áo choàng kia trông hợp với anh chàng này hơn. Cô có thể thấy Maud cũng cảm nhận như thế.
Jeremy luống cuống nói thêm vài câu cảm kích rồi vội vã chạy ra ngoài phố.
Amelia và Maud quay trở vào phòng trưng bày.
“Tôi thực lòng tin rằng anh Kingsley sẽ tạo được hình ảnh Caesar rất đẹp,” Amelia bảo.
“Phải đấy, thưa cô, anh ấy chắc chắn sẽ làm được và sự thật là thế.” Maud xoa xoa hai tay vào nhau. “Tôi mong là doanh thu sẽ còn cao hơn ảnh về Hamlet mấy tuần trước. Có gì đấy thật hấp dẫn từ một người đàn ông khoác áo choàng La Mã, cô có thấy thế không?”
“Vâng, nhưng tôi phải nói là, sẽ khó qua mặt được bức Hamlet của chúng ta đấy.”
Amelia dừng lại trước một trong những bức ảnh lồng khung trưng trên tường. Bức ảnh ưu sầu, tối sầm đến ma mị này là chân dung cận cảnh của một anh chàng cực kỳ điển trai đang nhìn khán giả bằng cặp mắt quyến rũ của một thi nhân lãng mạn. Mái tóc đen loăn xoăn của chàng rối bù một cách đáng yêu.
Chàng Hamlet vận một chiếc áo sơ mi trắng hờ hững hở nút đến giữa ngực; quần dài đen bó sát; và một đôi ủng cao bằng da, bóng loáng. Chàng trông giống một tay thám hiểm bảnh bao hơn là một hoàng tử u sầu. Trong ảnh chàng đang ngồi uể oải trên chiếc ghế mạ vàng, một chân đi ủng duỗi dài theo tư thế dường như vẫn khiến các nữ khách hàng cảm thấy vô cùng ấn tượng. Một bàn tay với các ngón thon dài đang tao nhã vắt lên một bên tay vịn của ghế. Trong tay kia chàng cầm cái sọ của Yorick. Kiếm ra một cái sọ người quả là không đơn giản chút nào, Amelia hồi tưởng lại. Rốt cuộc Maud đã xoay xở mua lại được một cái không dùng đến từ một nhà hát nhỏ.
“Ý tưởng để Hamlet mặc chiếc áo nửa cài nút nửa không ấy của cô thật là xuất sắc,” Amelia nói.
Maud khiêm tốn mỉm cười, đứng chiêm ngưỡng bức ảnh. “Bỗng nhiên ý tưởng ấy từ đâu nảy đến trong tôi thôi ạ.”
Amelia nhìn sang tấm chân dung ngay bên cạnh. Bức ảnh một chàng thanh niên khác vô cùng điển trai vận trang phục theo phong cách Ý cổ điển. Tìm được một cái đầu lâu đã là khó khăn rồi, Amelia nghĩ lại, nhưng kiếm cho ra một miếng chắn đùm cũng là một thử thách cam go không kém. Tuy nhiên, thật không uổng công. Ai mà ngờ các khách hàng nữ lại thấy một người đàn ông mang miếng chắn đùm lôi cuốn đến vậy cơ chứ?
“Ta chỉ có thể hy vọng là Caesar của chúng ta sẽ làm ăn tốt đẹp như chàng Hamlet này thôi,” Amelia nói. “Nhưng tôi nghĩ chúng ta sẽ không bao giờ đạt được mức độ thành công mà ta từng có với Romeo đâu.”
“Tính đến nay thì Romeo vẫn là ảnh bán chạy nhất của chúng ta mà,” Maud đồng tình, mắt vẫn ngắm nghía miếng chắn đùm. “Chỉ riêng tuần trước tôi đã bán được hai mươi bức ảnh ấy đấy. Chúng ta phải sớm rửa thêm thôi.”
“À, dầu gì thì, đấy cũng là Romeo mà.”
“Với lại này,” Maud vừa nói vừa đi ra sau quầy. “Tôi nhận được lời nhắn từ một quý ông muốn hỏi rằng liệu phu nhân Jones có thu xếp thời gian chụp hình cho người bạn gái của mình được không. Tôi đã trả lời để lên lịch cho buổi chụp vào ngày mai. Mọi chi tiết đều ở trong cuốn sổ hẹn rồi đấy.”
“Cảm ơn nhé cô Maud. Khách hàng là ai thế?”
“Đức ngài Ackland,” Maud đáp. “Ông ấy muốn phu nhân Jones chụp ảnh cho một quý bà tên là Rosalind Fleming.”
AMELIA ĐANG NGỒI cùng Maud Hawkins – cô gái trông coi cửa hiệu – trong căn phòng nhỏ ngay sát bên phòng trưng bày chính. Hai cô gái cùng ngắm nghía cậu thanh niên trong tấm áo choàng kiểu La Mã đang đứng trước mặt họ.
Maud chỉ lớn hơn Amelia một tuổi. Là con gái của một bà quản gia và một người hầu, cô gái quyết tâm không nối nghiệp bố mẹ mình làm nghề phục vụ. Cô đã nộp đơn xin vào làm trong hiệu ảnh Jones ngay sau khi cửa hiệu khai trương và được nhận ngay lập tức. Maud là cô gái thông minh năng nổ, cô luôn có cung cách chiều chuộng được khách hàng.
Cậu thanh niên trong chiếc áo choàng kia tên là Jeremy Kingsley. Cậu ta là người cuối cùng trong ba ứng viên nộp đơn cho mục quảng cáo trên báo. Hai người đầu tiên tỏ ra không thích hợp nhưng anh chàng Jeremy này có vẻ hứa hẹn đây, Amelia ngầm xét. Cô bé có thể thấy là Maud cũng cảm nhận tương tự.
Jeremy cao ráo, tóc vàng nhạt với cặp mắt xanh da trời biêng biếc và khung hàm mạnh mẽ, vuông vức. Cậu trông cực kỳ điển trai trong tấm áo choàng, dù có phần ngượng ngập. Mảnh áo choàng để lộ hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của cậu cũng như một mảng vai rộng rắn rỏi. Jeremy kiếm sống trong một chuồng giữ ngựa. Bao nhiêu năm trữ cỏ khô, giữ cương những con ngựa to lớn và đánh kéo xe đã tạo nên kỳ tích, Amelia thầm nghĩ.
Cô bé rê mắt khỏi Jeremy và ghi chú vào mảnh giấy. Đôi vai đầy nam tính. Venetia thích các chi tiết kiểu như thế lắm.
Khi ngước nhìn lên, cô để ý thấy Maud vẫn còn nhìn chăm chăm vào Jeremy như thể cậu chàng là một chiếc bánh kem to lớn thơm ngon.
“Xin cảm ơn, anh Kingsley,” Amelia bảo. “Từng ấy là được rồi. Anh có thể quay vào phòng thay đồ để thay trang phục bình thường của anh rồi đấy.”
“Xin quý cô thứ lỗi cho ạ.” Hàng chân mày thanh tao của Jeremy nhăn lại lo lắng. “Nhưng tôi có được không, thưa cô?”
Amelia liếc sang Maud.
“Tôi nghĩ anh ấy sẽ hợp lắm đấy,” Maud bảo. “Mặc áo choàng vào rất đẹp, phải không nào?”
Jeremy mỉm cười với cô đầy hàm ơn. Maud mỉm cười đáp lại.
“Tôi đồng ý.” Amelia đặt bút chì xuống nhìn Jeremy. “Tôi không thấy có lý do gì để phu nhân Jones nghĩ anh không thích hợp với hình ảnh Caesar cả, anh Kingsley à. Nhưng anh cũng hiểu cho là phu nhân sẽ tự mình quyết định, khi cô ấy gặp mặt anh.”
“Tôi hiểu mà, thưa cô. Cảm ơn cô nhé.” Trông Jeremy rõ là phấn khích hẳn lên. “Tôi sẽ nỗ lực hết sức để đưa ra kết quả như mong muốn, tôi hứa đấy.”
“Tốt lắm,” Amelia bảo. “Phu nhân Jones sẽ gặp anh lúc ba giờ ngày hai mươi ba. Nếu vừa ý với anh, phu nhân sẽ chụp ảnh anh ngay lúc ấy. Quy trình sẽ mất ít nhất là hai tiếng đồng hồ, có khả năng còn lâu hơn nữa. Phu nhân Jones rất kỹ tính với những bức ảnh của mình mà.”
“Tôi hiểu, thưa cô.”
“Anh phải đến đúng giờ đấy,” Maud thêm vào. “Phu nhân Jones là một người cực kỳ bận rộn. Cô ấy không buồn chờ đợi người mẫu của mình đâu.”
“Không cần phải lo đến chuyện này đâu, thưa cô,” Jeremy vừa nói vừa dợm bước về phía phòng thay trang phục. “Tôi sẽ đến đây đúng giờ.”
Cậu ta biến mất vào sau tấm màn trướng hai màu đỏ - vàng kim che chắn phòng thay trang phục dành cho quý ông. Vài phút sau khi xuất hiện trở ra, cậu quay về với bộ quần áo tầm thường xộc xệch mua ngoài chợ. Amelia thầm nhủ rằng chiếc áo choàng kia trông hợp với anh chàng này hơn. Cô có thể thấy Maud cũng cảm nhận như thế.
Jeremy luống cuống nói thêm vài câu cảm kích rồi vội vã chạy ra ngoài phố.
Amelia và Maud quay trở vào phòng trưng bày.
“Tôi thực lòng tin rằng anh Kingsley sẽ tạo được hình ảnh Caesar rất đẹp,” Amelia bảo.
“Phải đấy, thưa cô, anh ấy chắc chắn sẽ làm được và sự thật là thế.” Maud xoa xoa hai tay vào nhau. “Tôi mong là doanh thu sẽ còn cao hơn ảnh về Hamlet mấy tuần trước. Có gì đấy thật hấp dẫn từ một người đàn ông khoác áo choàng La Mã, cô có thấy thế không?”
“Vâng, nhưng tôi phải nói là, sẽ khó qua mặt được bức Hamlet của chúng ta đấy.”
Amelia dừng lại trước một trong những bức ảnh lồng khung trưng trên tường. Bức ảnh ưu sầu, tối sầm đến ma mị này là chân dung cận cảnh của một anh chàng cực kỳ điển trai đang nhìn khán giả bằng cặp mắt quyến rũ của một thi nhân lãng mạn. Mái tóc đen loăn xoăn của chàng rối bù một cách đáng yêu.
Chàng Hamlet vận một chiếc áo sơ mi trắng hờ hững hở nút đến giữa ngực; quần dài đen bó sát; và một đôi ủng cao bằng da, bóng loáng. Chàng trông giống một tay thám hiểm bảnh bao hơn là một hoàng tử u sầu. Trong ảnh chàng đang ngồi uể oải trên chiếc ghế mạ vàng, một chân đi ủng duỗi dài theo tư thế dường như vẫn khiến các nữ khách hàng cảm thấy vô cùng ấn tượng. Một bàn tay với các ngón thon dài đang tao nhã vắt lên một bên tay vịn của ghế. Trong tay kia chàng cầm cái sọ của Yorick. Kiếm ra một cái sọ người quả là không đơn giản chút nào, Amelia hồi tưởng lại. Rốt cuộc Maud đã xoay xở mua lại được một cái không dùng đến từ một nhà hát nhỏ.
“Ý tưởng để Hamlet mặc chiếc áo nửa cài nút nửa không ấy của cô thật là xuất sắc,” Amelia nói.
Maud khiêm tốn mỉm cười, đứng chiêm ngưỡng bức ảnh. “Bỗng nhiên ý tưởng ấy từ đâu nảy đến trong tôi thôi ạ.”
Amelia nhìn sang tấm chân dung ngay bên cạnh. Bức ảnh một chàng thanh niên khác vô cùng điển trai vận trang phục theo phong cách Ý cổ điển. Tìm được một cái đầu lâu đã là khó khăn rồi, Amelia nghĩ lại, nhưng kiếm cho ra một miếng chắn đùm cũng là một thử thách cam go không kém. Tuy nhiên, thật không uổng công. Ai mà ngờ các khách hàng nữ lại thấy một người đàn ông mang miếng chắn đùm lôi cuốn đến vậy cơ chứ?
“Ta chỉ có thể hy vọng là Caesar của chúng ta sẽ làm ăn tốt đẹp như chàng Hamlet này thôi,” Amelia nói. “Nhưng tôi nghĩ chúng ta sẽ không bao giờ đạt được mức độ thành công mà ta từng có với Romeo đâu.”
“Tính đến nay thì Romeo vẫn là ảnh bán chạy nhất của chúng ta mà,” Maud đồng tình, mắt vẫn ngắm nghía miếng chắn đùm. “Chỉ riêng tuần trước tôi đã bán được hai mươi bức ảnh ấy đấy. Chúng ta phải sớm rửa thêm thôi.”
“À, dầu gì thì, đấy cũng là Romeo mà.”
“Với lại này,” Maud vừa nói vừa đi ra sau quầy. “Tôi nhận được lời nhắn từ một quý ông muốn hỏi rằng liệu phu nhân Jones có thu xếp thời gian chụp hình cho người bạn gái của mình được không. Tôi đã trả lời để lên lịch cho buổi chụp vào ngày mai. Mọi chi tiết đều ở trong cuốn sổ hẹn rồi đấy.”
“Cảm ơn nhé cô Maud. Khách hàng là ai thế?”
“Đức ngài Ackland,” Maud đáp. “Ông ấy muốn phu nhân Jones chụp ảnh cho một quý bà tên là Rosalind Fleming.”