Sau khi giết chết một tên, hắn không hề dừng lại, mà lấy tốc độ nhanh nhất nhào về phía tên bên cạnh.
Một ánh vàng lóe lên giữa nhà kho, nó có chút chói mắt, nhưng nó không làm phán đoán của những tên còn lại xuất hiện sai số quá lớn.
Họ phản ứng rất nhanh, chỉ thấy họ nâng súng lên, bắn một phát về phía hắn.
“Đoàng! Đoàng!”
[Xuất hiện thương tổn có nguồn gốc từ bên ngoài.]
[Tiến hành quét.]
[Cập nhật thành công.]
[Tia lazer bị áp súc, công 4 --- Sức mạnh bản thân 0,91 /// Phán định bị áp chế.]
[Công 4 --- Sức phòng bản thân 5,9 /// Phán định không bị thương tổn.]
[Công 4 --- Sức phòng được bổ trợ từ kỹ năng: 5 /// Phán định tiêu hao lượng thức hải 2, sinh mệnh giảm 1.]
Hắn chỉ cảm thấy bị va thật mạnh, đầu choáng mắt hoa, sau đó bị đẩy văng hơn một mét. Một giây sau, hắn bắt đầu tỉnh táo lại. Và cũng không có gì ngạc nhiên khi lực lượng tinh thần của hắn đã mất đi một phần và đã phải bù đắp.
Hắn không tiếp tục hành động, mà đứng ở phía đối diện nhìn về đám người kia, dĩ nhiên là ở trong trạng thái có giáp tinh thần.
Cuộc tập kích vừa rồi không mấy thuận lợi, chỉ giết được một người. Và khi những người khác đã kịp phản ứng lại, hành động chỉ càng thêm khó khăn. Nếu điên cuồng lao vào tấn công thì có thể lực lượng tinh thần của hắn tiêu hao hết, trước khi bọn họ hết đạn, mà dù hết đạn bọn họ vẫn còn sức mạnh cơ bắp – thứ sức mạnh vượt xa hắn.
Còn bỏ chạy?
Chạy thế nào đây khi những bức tường là thứ hợp kim đầy chất bền bỉ và cứng rắn? Thậm chí nó còn dày hơn 3 tấc.
Thực tế việc dừng lại là điều nên làm, bởi chạy trốn không được, mà mạo hiểm đánh tiếp thì tương lai khá là âm u khi mà có 2 tên vẫn còn chưa ra tay. Phải biết rằng những tên vệ sĩ bảo vệ cận thân cho thân chủ chắc chắn “mạnh mẽ” hơn những tên thuộc dạng tay sai hời hợt như thế này.
Quả nhiên người trung niên kia đã vô cùng cẩn thận. Cẩn thận đến mức gần như dư thừa, khi mà đối phó với một tên “rác rưởi” tay không tấc sắt lại cần 5 tên thuộc hàng khủng bố như vậy.
Và sự cẩn thận quá mức ấy đã giúp người trung niên sống sót. Nếu như bên cạnh người trung niên không nhô ra hai tên vệ sĩ, thì sau khi giết tên bảo vệ kia, hắn sẽ sẵn sàng liều mạng xông về và tóm cho được người trung niên để nắm cục diện trong tay.
Bởi vậy, cho dù mất một người, người trung niên vẫn nắm thế chủ động trong tay, và hắn cũng bị động như thuở nào.
Ở bên kia, thoáng thoát ra khỏi sự kinh ngạc, người trung niên nhìn về thân thể người bảo vệ xấu số đang không ngừng trào máu, ánh mắt trở nên lạnh lùng, gã lạnh giọng:
- Ngươi ẩn giấu cũng thật sâu. Thế nhưng có ẩn giấu thế nào thì trước sức mạnh tuyệt đối, nó cũng chỉ là trò hề mà thôi.
Dừng lại một chút, hắn quay mặt lại, nhìn thẳng vào đôi mắt ẩn sau chiếc áo giáp vàng kia, đáy mắt lóe lên vẻ tham lam:
- Ta rất ngạc nhiên. Không ngờ trên đời này có thứ kỹ thuật có thể chặn lại súng đạn. Bây giờ ngươi muốn đầu hàng để hưởng một cái chết nhẹ nhàng hay muốn ta bắt ngươi nôn ra mọi thứ?
Không ai hiểu rõ hơn một sự tiến bộ khoa học – kỹ thuật này hơn người trung niên ở đây. Với một gã kinh doanh lâu năm, với tư cách một nhà thương nhân thành công, trong lòng đã rạo rực từ khi nhìn thấy “chiếc giáp chắn đạn kia”. Bởi thế cho nên, nhiệm vụ được giao vẫn sẽ được thực hiện, nhưng là sau khi lấy được thứ kỹ thuật kia.
Thật đúng là gã không muốn quá giàu nhưng dĩa bánh đã rơi xuống đầu gã, mà bị dĩa bánh dội thẳng vào đầu thì không ăn lại hóa ra là ngu sao.
Song cái câu trả lời của bên kia chỉ là một chuỗi im lặng.
Nhưng gã vẫn bình tĩnh đứng đợi. Trải qua bao nhiêu phen sóng gió, gã đủ hiểu trừ những tên ngu ngốc lại thêm cái tính gàn bướng ra, thì ở trong trường hợp này, đa phần mọi người sẽ lựa chọn thỏa hiệp. Bởi thế nên gã có đủ kiên nhẫn chờ con mồi sa bẫy.
Thời gian chầm chậm trôi qua…
Dần dần từ bình tĩnh gã bắt đầu nhíu mày, rồi cau mày. Và cho đến lúc này, gã ta bắt đầu phát cáu.
- Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Lập tức trả lời cho ta. Lập tức!
Miếng thịt treo trên miệng mà không ăn được, tâm tình của gã trở nên tệ hơn, đầu óc gã cũng đã dành chỗ cho một phần giận dữ.
Cho dù là mức độ thấp nhất, khi một kẻ bị người khác nắm giữ mạng sống trong tay, thì kẻ đó có thể nào dám can đảm chọc giận người nắm giữ?
Vậy nhưng chuyện gì đang xảy ra?
Hiển nhiên kẻ sắp chết là một tên ngu ngốc và gàn bướng!
Sau vài phút vẫn nhận được sự im lặng từ kẻ sắp chết, sự giận dữ đã xâm chiếm lý trí của gã trung niên ham tiền. Và khi cơn giận dữ bắt đầu lớn mạnh, vượt qua phạm vi chịu đựng, nó tìm con đường phát tiết.
- Khốn khiếp! Ngươi đã muốn chết thì ta thành toàn cho ngươi!
Gã gầm lên, rồi phát cánh tay tròn trịa ra lệnh:
- Giết hắn cho ta!
Ở bên góc kia, hắn vất vả thở dốc. Hắn tự hiểu mình không có cái gì để trao đổi với gã trung niên, thế nên hắn lựa chọn im lặng để phục hồi chút thể lực.
Dù cho trước đó hắn bịa ra một cái lý do để nhân cơ hội thoát khỏi hoàn cảnh này. Tuy nhiên, đứng trước sức mạnh của quyền lực, hắn cũng chết chắc. Mà sợ rằng, muốn sống còn khó khăn hơn thời điểm bây giờ rất nhiều.
Sức mạnh quyền lực rất ghê ghớm! Không, là rất kinh khủng!
Vì vậy, hắn chỉ có hai lựa chọn. Thứ nhất, bị giết. Thứ hai, ở trong không gian kín như thế này, giết chết tất cả những người có mặt ở đây và chạy trốn.
Và cũng chẳng có gì khó nghĩ khi lựa chọn cái thứ hai. Nó như luật ngầm vậy. Chạy trốn ra ngoài thì phải chịu sự truy sát của cả một đội quân dưới trướng của gã trung niên. Còn giết chết gã ta và những người ở đây thì còn có thời gian “trống không” – thời gian mà chưa ai biết hắn là hung thủ, thời gian mà chưa có ai có quan hệ gì với gã ta ra lệnh cho quân đội truy bắt hắn.
Mãi cho đến khi thế cuộc bị phá vỡ bởi mệnh lệnh chết tiệt nọ từ cái miệng thối tha kia, hắn không thể trơ mắt ngồi chờ chết.
Chân phải gập lại, hắn đạp mạnh xuống nền nhà tức thì, mượn nhờ lực mạnh mẽ ấy, hắn lao tới. Đồng thời hắn cũng không quên họ có súng và cả một thân thủ tốt, do đó hắn liên tục biến đổi vị trí.
Hắn phản ứng nhanh, họ còn phản ứng nhanh hơn.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Một tên vệ sĩ bên cạnh người trung niên cùng với hai tên bảo vệ còn sống nổ súng ngay tức khắc.
Tiếp theo đó là một chuỗi bắn phá.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Âm thanh rung động làm màng nhĩ của hắn trở nên đau đớn, thế nên khả năng nhận biết vị trí của hắn cũng có sai lệch, cùng với việc động tác trở nên chậm chạp hơn trước, tất cả làm cho hắn trở thành không may.
Chỉ thấy tám phần mười số đạn bắn ra xuyên thấu vào bức tường dày tạo nên những vết cháy khét cùng những lỗ hổng đỏ nâu, phần còn lại hắn đã hứng trọn.
[Công 4 --- Sức phòng được bổ trợ từ kỹ năng: 5 /// Phán định tiêu hao lượng thức hải 2, sinh mệnh giảm 1.]
[Công 4 --- Sức phòng được bổ trợ từ kỹ năng: 5 /// Phán định tiêu hao lượng thức hải 2, sinh mệnh giảm 1.]
[Công 4 --- Sức phòng được bổ trợ từ kỹ năng: 5 /// Phán định tiêu hao lượng thức hải 2, sinh mệnh giảm 1.]
…
Súng đạn thế hệ mới khiến viên đạn của súng lục gần như tiếp cận vô hạn, và khoảng cách bắn hai phát đạn cũng rút ngắn gần đến nửa giây.
Vì lẽ đó, ba người bắn đạn như mưa, vô số viên đạn che ngợp phần không gian trước mặt hắn.
Và chỉ chốc lát, khi lượng thức hải tiêu hao hết mà hắn lại chưa thoát khỏi nơi đây, khi chiếc áo giáp tinh thần tan vỡ vì không có gì có thể chèo chống, khi… thân thể hiện nay của hắn không thể chống lại vũ khí, hắn ngã xuống.
“Phốc… Phốc… Phốc…”
Giữa muôn vàn tiếng đạn điếc tai, ba viên đạn xuyên thủng cơ thể hắn, kéo một vệt máu dài đâm thẳng vào tường.
Cuối cùng, sức cùng lực kiệt, hắn ngã xuống đất, thân thể yếu ớt như tờ giấy. Đó không chỉ vì lượng tinh thần mất gần như tất cả khiến hắn không có cách nào giữ tỉnh táo và điều khiển cơ thể mình, đó còn là do những vết thương cháy xạm đi từ những vết đạn, đó càng là vì cơ thể hắn đã đến giới hạn.
[Sinh mệnh đi tới phần cuối /// Phán định bất tỉnh sau 5 giây.]
Đầu óc của hắn bắt đầu mơ hồ, khung cảnh trước mặt hắn bắt đầu mờ nhạt, đôi mắt của hắn cũng dần nặng trĩu…
Sự việc diễn ra trong vài chục giây, kết thúc vốn dĩ đã định từ trước.
Cho dù là nghịch thiên cỡ nào, lúc chưa trưởng thành thì cũng có thể chết đi như thường.
- Hừ, thứ không biết sống chết! Kéo xác hắn đi theo ta.
Người trung niên hờ hững nói rồi quay lưng lại và bước đi một cách từ tốn như khuôn mẫu.
[Thời gian đếm ngược: 2]
Ở thời khắc sống còn cuối cùng, một vài hình ảnh quan trọng nhất nổi lên trong lòng hắn.
Đó là hình ảnh một đứa trẻ với quần áo xộc xệch ngửa mặt lên trời thét dài. Khuôn mặt của nó đẫm nước mắt, đôi tay nhỏ bé trắng bệch, hai mắt đỏ một mảnh, cả thân thể gầy gò nhưng có một sự đau thương thấm đượm cả tâm hồn.
Tiếng thét tràn đầy sự chua xót, càng không thiếu sự phẫn nộ!
Đó là gương mặt một người phụ nữ trung niên xanh xao, hai má hốc hác, đầu tóc rối được chải sơ qua, quần áo lam lũ, hai mắt có nỗi niềm không tên nhưng lại che dấu đi mà nói:
- Con trai, đừng lo nghĩ!
Đó là hình ảnh một người con gái có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt và mái tóc đen tuyền. Nàng đứng nhìn hắn với nét vui vẻ không thay đổi. Nàng nhìn hắn, đầy âu yếm mà nghiêm túc:
- Em yêu anh!
Sau đó nàng vươn tay ra, nhoẻn miệng cười:
- Anh! Mình hãy cùng nhau đi hết cuộc đời này nhé.
Ba hình ảnh xoẹt qua, trái tim hắn đã muốn ngừng đập lại bắt đầu gia tốc dữ dội, đầu óc hắn cũng trở nên thông suốt hơn, như ánh sáng lóe lên ở giây phút cuối cùng, hắn giãy dụa với vận mệnh nghiệt ngã.
- KHÔNG!!!
Tiếng thét như cào xé tâm gan, tiếng thét như đốt cháy tâm hồn, tiếng thét như bóp nát những sâu kín trăn trở, như nghiền nhỏ trái tim chảy máu…
Hắn... rơi vào đêm tối vĩnh hằng!
() Mới vào, chưa có “cây máu” hay “cây mana” gì đâu.
___________________________________________
Hắn đến công ty như mọi ngày, vẫn trên con đường quen thuộc, vẫn với cái ba lô thời sinh viên ngày nào, và vẫn mới cái xe máy cũ kĩ mà hắn kiên quyết không chịu đổi. Không phải vì hắn không có tiền, mà vì cái quan niệm cổ hũ: “Đã xài thì xài đến hư rồi bỏ tiền mua cái mới nhất”, đó có thể là lí do hắn vẫn chưa có người yêu mới.
Hớt hơ hớt hải đỗ xe rồi chạy vào thang máy, sau đó phóng thẳng vào phòng làm việc, hắn thở phào nhẹ nhõm:
- May thật, vẫn còn kịp giờ.
Hôm nay là thứ ba, so với mọi ngày trong tuần, ngày hôm nay nhiều người đổ vào thành phố lúc sáng sớm. Hắn đã đi sớm phút, lại còn chọn con đường vắng người nhất, nhưng hắn gặp vận đen. Không như mọi hôm, những con đường thường ngày vốn vắng người, hôm nay lại kẹt xe.
Vốn dĩ khi hắn vừa tới đầu con đường ấy, nhìn thấy cảnh kẹt xe trước mặt, hắn muốn quay đầu lại rẽ đi đường khác. Nhưng giấc mộng ấy lập tức vỡ tan, dòng xe nhộn nhịp nối đuôi nhau tràn vào khiến hắn bị vây ở giữa, hắn hoàn toàn không thể thoát ra mà chỉ có thể tiếp tục đi tới.
Hắn chỉ có thể âm thầm mắng chửi cái bọn xây dựng dự án, cắn răng nguyền rủa cái lũ quy hoạch đô thị. Thật là tà môn, nay đã là năm mà cái bọn khốn ấy vẫn ăn hại như ngày nào.
- Sếp, hôm nay sếp định ăn món gì để em gọi luôn.
Thấy hắn vào, một chàng trai cao ráo trong phòng lên tiếng gọi.
Không hổ với cái vị trí hiện tại, dù bực bội, hắn vẫn quay lại, bày ra một bộ mặt thân thiện và mỉm cười:
- Cảm ơn em. Hôm nay anh có mang theo bữa trưa rồi.
Chàng trai cười đáp:
- Thế ạ. Sếp thật chu đáo và cẩn thận.
- Hì hì… Không có gì. Chúc cậu một ngày tốt lành. Anh phải vào phòng đây. Chào cậu.
- Vâng, chào anh.
Bước nhanh vào phòng, hắn bật công tắc điện, mở điều hòa và máy vi tính.
Xong xuôi, hắn cẩn thận xem xét lại những việc phải làm hôm nay. Rồi hắn lấy tốc độ không tưởng bắt đầu làm việc.
“Cạch… Cạch… Cạch…”
Hắn vừa gõ chữ vừa lẩm bẩm:
- Lập xong cái kế hoạch tháng tới là ngon rồi. Nhanh nào, nhanh nào.
Cũng như bao người, hắn vô cùng háo hức mong chờ đến giờ.
…
Cuối cùng, giờ cũng đến.
Hắn lập tức mang lên kính mắt nD.
“Xoẹt…”
Khung cảnh lập tức thay đổi, hắn lại đến cung điện cũ.
Vị nữ thiên sứ đã đợi sẵn từ trước, nàng mỉm cười:
- Chào mừng người chơi “Đừng Cắt Ngang” đã đến với thế giới Huyền Thoại. Server đã mở và hoạt động bình thường. Xin mời lựa chọn: Tiếp tục tiến vào hoặc Lui ra?
Nghe vậy, hắn đáp:
- Tiếp tục tiến vào.
“Đang chuyển cảnh… Vui lòng đợi…” – Âm thanh điện tử vang lên.
“Chuyển cảnh hoàn thành! Bắt đầu tiến vào! Chúc quý vị chơi game vui vẻ.”
“Xoẹt…”
Rất nhanh, hắn xuất hiện trên một quảng đường đông người. Hắn bình tĩnh quan sát xung quanh.
- Thật rực rỡ, thật đẹp đẽ, quá thần kỳ! Còn đẹp hơn hiện thực rất nhiều!
Nhìn khung cảnh như thơ như mộng, hắn không khỏi cảm khái.
Ngay lúc này, một tiểu tinh linh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Nàng dịu dàng nói:
- Chào người chơi “Đừng Cắt Ngang”, xin tự giới thiệu, mình là người sẽ hướng dẫn bạn hai bước cơ bản chơi game.
Hắn mỉm cười:
- Chào bạn, bạn cứ tiếp tục, không cần dừng lại.
- Vâng. Điều thứ nhất, khi vừa mới bắt đầu chơi game, bạn vui lòng đến gặp Thần Long Maria Ozawa để chọn chức nghiệp thích hợp, sau đó phải đến phòng rèn luyện để làm quen với các kỹ năng. Điều thứ hai, khi bạn cần bản đồ, hướng dẫn, khi bạn muốn xem nhiệm vụ đang làm và các nhiệm vụ có thể nhận,… kể cả khi bạn cần thêm thông tin, bạn có thể tự nhẩm trong đầu, hệ thống sẽ đưa ra một bảng thông tin trước mặt để bạn tra xét. Bạn có điều gì thắc mắc không?
- Hừm, cũng rõ ràng rồi. Cảm ơn.
- Vậy mình xin phép. Chúc bạn chơi game vui vẻ. Chào bạn.
…
Sau một lúc vòng vo tìm hiểu, cuối cùng hắn cũng đến nơi cần tìm.
- Thật đông người.
Hắn nhận xét. Sau đó hắn đánh giá căn nhà.
Nói ra thì thật khó tin, mang danh là Thần Long mà lại sống trong một ngôi nhà tàn tạ, xơ xác. Chỉ nhìn thôi cũng đủ biết mỗi khi trời mưa, cái lão Thần Long phải lấy xô hứng nước mưa rồi.
Sau khi đánh giá, hắn thản nhiên mở cửa bước vào.
“Lần đầu chuyển cảnh… Vui lòng chờ… Đang chuyển cảnh… Xin đợi… Chuyển cảnh hoàn thành!” – Âm thanh điện tử lại vang lên.
Vừa mới xuất hiện trong căn nhà, hắn đã nghe một giọng nam vọng lại.
- Naru fufufu… Lại có nhân loại đến tìm ta.
Hắn đang định mở miệng, thì giọng nói kia lại vang lên:
- Không cần nói, ta đã biết ngươi muốn gì.
Lời nói vừa dứt, một người thanh niên chừng hai mươi tuổi bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
“Đây là rồng?” – Đây là điều đầu tiên hắn nghĩ đến.
- Không cần nghĩ loạn. Ta biết ngươi đang tự hỏi ta là rồng hay là nhân loại. Ta rất tốt bụng, vì thế ta chân thành giải đáp khúc mắc này cho ngươi: Ta là nhân loại. Nhưng không phải nhân loại bình thường, ta là một anh hùng.
Nghe lời giới thiệu, hắn nhìn tên này với ánh mắt là lạ đầy nghi ngờ.
- Đệch, ngươi không đọc thông tin trên trang chủ à?
Nghe tên đó hỏi, hắn lắc đầu.
- Thế ngươi có vào diễn đàn xem tin tức không?
Hắn lại lắc đầu.
- Thế khi ngươi mới vào thế giới này, ngươi không hỏi thêm thông tin gì từ con tiểu tinh linh xinh xắn à?
Hắn vẫn lắc đầu.
- Ôi đệch, ngươi thiếu i-ốt à? Trước khi chơi game gì thì cũng phải đọc thông tin về nó chứ? Có ngu đi nữa cũng phải hỏi chứ? Vãi thật, được rồi, địa chỉ nhà của ngươi ở đâu để ta còn gửi vài xe i-ốt tới.
Bị sỉ nhục, hắn giận dữ quát:
- Mẹ nó, mày bị não à. Có mà cả nhà mày thiếu i-ốt ấy. Không đọc tin tức thì sao? Không hỏi thì thế nào? Không phải bây giờ vẫn có thể hỏi thằng ngu đứng trước mặt sao?
- Thằng này láo, số tuổi của tao bằng ông tổ của mày đấy, ăn nói cho cẩn thận. Lão này là Thần Long, là anh hùng chứ không phải loại rơm rác như mày đâu thằng não level .
Nghe thế, hắn mắng:
- Muốn đánh cái không?
- Đệch, mày khinh thường anh hùng hay mày cho rằng mày là trùm thế giới này hả thằng não lợn.
- Muốn đánh cái không?
Hắn vẫn hỏi lại.
- Chó má. Đánh thì đánh, ai sợ ai. Bây giờ lập tức đánh liền, làm ngay và luôn.
Nhận được lời nói đó, hắn cười gằn:
- Lập tức ra bên ngoài đời thực đánh nhau. Cho địa chỉ, tao tới.
Chàng thanh niên đối diện dựng ngón giữa lên và nói:
- Fuck you.
Hắn cũng chẳng chịu thua kém, hắn cũng chửi lại:
- Đ… m… nhà mày nhé.
“Người chơi “Đừng Cắt Ngang” vui lòng chú ý. Trong game Huyền Thoại cấm dùng lời lẽ thô tục. Vi phạm lần thứ nhất, người chơi sẽ nhận được nhắc nhở. Vi phạm lần thứ hai, người chơi sẽ nhận được cảnh cáo. Vi phạm lần thứ ba, người chơi sẽ bị cấm vào game trong vòng giờ tiếp theo. Người chơi “Đừng Cắt Ngang” đã vi phạm lần thứ nhất, xin vui lòng lưu ý. Chân thành cảm ơn.”
Nhận được thông báo từ âm thanh điện tử lạnh lùng, hắn hậm hực mắng to:
- Mẹ nó, sao thằng NPC này chửi tục mà không bị phạt.
Tên thanh niên đối diện nghe vậy thì cất tiếng cười to:
- Ha ha ha… Cười chết ta rồi. Thằng não lợn này, ha ha ha… Tao là NPC đấy, quy định chỉ áp dụng cho người chơi thôi não lợn ạ.
Cười xong, tên đó lại tiếp tục mắng:
- Fuck you. Fuck you. Fuck you.
Nhìn cái mặt đắc ý của tên đối diện, hắn bực tức giơ nắm đấm xông tới. Và lập tức, hắn nhận lấy hậu quả.
“Ầm… Ầm… Đùng…”
Trận hành hạ kéo dài hơn phút. Kết quả cuối cùng, hắn bầm tím khắp người, đau nhức mọi nơi().
Tên đối diện phủi nhẹ quần áo và cười lạnh:
- Người trẻ tuổi thật nông nỗi a. Muốn đánh thắng ta sao? Không có cửa đâu.
“Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó…” – Hắn nghiến răng nghiến lợi chửi bới trong lòng. Rồi hắn nói:
- Đừng dài dòng. Ta muốn biết các chức nghiệp, ta muốn chọn chức nghiệp, ta muốn nhanh chóng bắt đầu chơi game.
Khi hắn nhắc tới chức nghiệp, người thanh niên trước mặt hắn trở nên nghiêm túc hẳn. Đợi hắn nói xong, tên đó nói:
- Chức nghiệp có thể chia làm hai loại là vật lý và phép thuật. Ngươi chọn loại nào?
- Vật lý.
- Tấn công gần hay tấn công xa?
- Tấn công xa.
- Chiến đấu là chính hay phụ trợ là chính?
- Chiến đấu.
- Có hai loại chức nghiệp thỏa mãn yêu cầu của ngươi: Cung thủ và Pháo kích. Xin hãy chọn một.
Hắn suy nghĩ trong giây lát, và hỏi:
- Này tên khốn, giới thiệu sơ lược về hai chức nghiệp Cung thủ và Pháo kích đi.
Tên thanh niên đối diện có chút tức giận, nhưng hắn vẫn trả lời:
- Cung thủ, như tên gọi, đó là chức nghiệp sử dụng cung làm vũ khí, có khả năng tấn công tầm xa. Uy lực, tỉ lệ sinh tồn khá cao, tuy nhiên nếu không sử dụng mũi tên đặc chế mua được ở cửa hàng và tự chế tạo, mà sử dụng những mũi tên sẵn có ở hệ thống thì sẽ hao tổn khí công rất nhiều và uy lực của đòn đánh sẽ giảm mạnh. Pháo kích là chức nghiệp có thể sử dụng mọi loại vũ khí, là chuyên gia máy móc, là người có khả năng điều khiển rô-bốt tham chiến, là người có khả năng đào hầm, đặt mìn. Chức nghiệp pháo kích gắn liền với uy lực cực cao, tỉ lệ sinh tồn thấp. Khí công là gì thì khi vào phòng luyện tập sẽ có người giải đáp cho ngươi.
- Được, vậy ta chọn chức nghiệp Cung thủ.
Tên thanh niên đối diện chỉ đợi có thế.
- Khi đạt các mốc level – – , người chơi sẽ nhận được nhiệm vụ chuyển chức. Đây là túi quà tân thủ. Vậy là xong rồi, nhanh cút.
Nghe vậy, hắn thở phào.
Hắn đang định mở cửa bước ra khỏi phòng thì sực nhớ điều gì. Hắn lập tức quay lại trở lại hỏi tên kia:
- Hừ, có phải ngươi mong muốn ta rời khỏi đây càng nhanh càng tốt có phải không? Ha ha… Đừng có mơ. Đợi ta nghĩ lại xem ta còn quên cái gì không.
Tên đối diện không nói gì nhưng có chút khó chịu nhìn hắn.
phút trôi qua… phút trôi qua… tiếng trôi qua…
Rốt cuộc tên đó nổi giận quát:
- Này thằng não lợn kia, mày không lo đi cày level mà đứng đó là cái chó gì vậy? Nhanh chóng cút để tao còn nghỉ ngơi.
Mặc kệ tên đó, hắn vẫn nhíu mày suy tư.
Lại phút trôi qua… phút trôi qua…
Đột nhiên hắn nhảy cẫng lên:
- A ha, nhớ ra rồi.
Chỉ nghe hắn kinh hãi thét to ngay sau đó:
- Mày có phải là Thánh nữ chuyển giới không?
Khuôn mặt của tên đối diện bỗng biến thành màu đen, chỉ nghe tên đó gầm thét:
- Mẹ nó, thằng não này. Mày phí bao nhiêu thời gian suy nghĩ chỉ để hỏi cái câu ngu ngốc đấy à? Bộ mày không biết thế giới này có vô số người cùng tên cùng họ sao thằng não? Tao chỉ là một trong số đó. Mẹ nó, cái thằng não này.