Ngày xửa ngày xưa, sự tích máu chó diễn ra.
Một tháng trước, vào một ngày đẹp trời, có một em gái tươi mơn mởn chạy vào khu vực phái Thiếu Lâm mà đưa đôi chân dài tới nách câu dẫn các chú tiểu háo sắc. Cùng thời gian đó lại có một anh trai đẹp trai loạn xà ngầu và thực lực trâu chó cực độ, cùng với thần công mặt dày chạy vào khu vực phái Nga My quyến rũ các tăng ni ở đây. Sau một thời gian, không rõ bao nhiêu người bị kẻ này quyến rũ (hai đại phái giấu kín số lượng, không cho thế nhân biết cụ thể).
Bẵng đi một thời gian sau, có hai tên đệ tử nội môn của phái Thiếu Lâm và ba cô nàng đệ tử nội môn của phái Nga My bị sắc dụ. Kết cục của họ thì khỏi cần nói cũng biết: Bị tra tấn đến chết. Lý do hai kẻ kia hành động dã man như thế cũng là do bọn chúng muốn đạt được bí tịch cao cấp của hai đại phái.
Nghe đến đây hắn cũng thở ra một hơi. Thật may là không có cô gái nào tiến đến núi Võ Đang mà dùng sắc dụ. Không thì hắn cũng rất tự nguyện bị dụ một phen xem cảm giác nó như thế nào. Độ chân thực đến gần % so với thực tế thì cảm giác sẽ không sai. Nghĩ đến đây, hắn nuốt nước bọt một cái “ực”.
Sự việc tiếp theo thì cũng rất đơn giản. Mấy lão hòa thượng trọc đầu với mấy bà ni cô không có tóc ghen ăn tức ở với đám đệ tử nội môn nên lao từ chỗ bế quan ra dụ dỗ hai con nai kia. Kẻ muốn rước nàng về dinh, kẻ muốn lái máy bay với chàng. Và rồi kẻ kia bị bắt ép làm nô lệ tình dục cho một lão hòa thượng và một bà ni cô. Đến đây thì hai phái tà đạo của hai kẻ đó nổi trận lôi đình. Thế là đại chiến chính – tà nổ ra. Vâng, chỉ vì việc nhỏ như con muỗi như thế mà hai phe bật chế độ hận thù: Đại chiến không chết không thôi. Khặc khặc… Hắn có chút ác ý nghĩ như vậy.
Thực tế khi đệ tử nội môn mà tốn bao nhiêu tài nguyên cùng với không biết bao nhiêu công sức dạy dỗ trong thời gian dài mất tích bí ẩn như vậy đã kinh động đến trưởng lão Thiếu Lâm và Nga My. Với nhiều con đường và cách làm khác nhau, rất nhanh họ tra ra sự việc cũng như hung thủ đằng sau. Nhưng mà đến khi họ tra ra thì kẻ kia đã biến mất từ lâu. Khi không còn manh mối, sự việc lúc này mới tạm lắng xuống.
Cho đến tuần trước vở kịch này lại bước sang giai đoạn khác. Đầu tiên kẻ này chạy tới phái Hoa Sơn tiếp tục sắc dụ đệ tử nội môn phái này. Cho đến khi lại thêm người đệ tử nội môn phái Hoa Sơn bỏ mạng, trưởng lão phái này cũng theo vết xe đổ của hai phái trước là tra ra đến manh mối đứt đoạn.
Thế nhưng với phái Hoa Sơn, mọi việc không chỉ đến đây là dừng. Chỉ năm ngày sau đó, phái Hoa Sơn bị một thế lực áo đen tấn công bất ngờ. May mắn là nội tình đủ lớn cho nên phái Hoa Sơn vượt qua trong một cái giá đắt: chưởng môn trọng thương, một phần năm đệ tử cùng vị trưởng lão phái Hoa Sơn tử trận, không biết bao nhiêu người bị thương.
Qua trận chiến, phái Hoa Sơn bắt giữ được tên quân địch. người trong số đó khi bị bắt đã dùng thuốc độc trong kẽ răng tự vẫn. Còn tên khác không may mắn như vậy mà cũng có thể là cố ý, cho nên chúng bị khống chế. Sau nhiều thủ đoạn cùng với nhiều manh mối khác nhau, cuối cùng phái Hoa Sơn cũng biết rõ ngọn nguồn.
Thì ra phái Hoa Sơn bị đánh lén là bởi vì mật tịch Cực phẩm Nhân cấp “Độc Cô Cửu Kiếm”. Mọi việc bắt nguồn từ tham vọng của một nam một nữ kia. Hai kẻ đó dạo quanh vài đại phái săn mồi để kiếm chác bí tịch, mật tịch nhằm nâng cao thực lực. Ở Thiếu Lâm và Nga My, hai kẻ đó không nhận được cái gì, cũng chẳng được tin tức gì nhiều nên thất vọng từ bỏ. Còn ở phái Hoa Sơn, bọn chúng nghe chính mồm gã đệ tử nội môn thừa nhận đã từng nghe nói mật tịch trấn phái phái Hoa Sơn là Độc Cô Cửu Kiếm được chưởng môn phái Hoa Sơn giữ khư khư bên mình.
Nhận được thông tin đắt giá ấy, kẻ ấy tìm cách bái kiến chưởng môn phái mình rồi cung cấp thông tin này cho hắn, cũng như nịnh bợ cổ động hắn tiến đánh phái Hoa Sơn. Sau đó thì như đã biết. Chưởng môn phái này sau nhiều ngày suy tư đã dẫn ra gần như toàn bộ môn phái tấn công phái Hoa Sơn. Không biết bao nhiêu pháo hôi được hắn cho lên phía trước nhằm kéo chưởng môn phái Hoa Sơn ra mặt. Và khi chưởng môn phái Hoa Sơn ra mặt thì cuộc đánh lén chuẩn bị từ lâu bắt đầu.
Sau khi nói ra đến đó, tên kia đột ngột chết đi.
Khi đã biết rõ mọi chuyện, phái Hoa Sơn nổi giận. Chính chưởng môn phái Hoa Sơn phát ra thiếp mời các chính phái tiến về Lục Đà Trang tại Tương Dương tụ hội. Phái Thiếu Lâm và Nga My khi nhận được thiếp mời thì lập tức lên tiếng ủng hộ lần tụ hội này của phái Hoa Sơn và phê phán hành động bỉ ổi của cái tà phái kia.
Nội dung tụ hội thì cũng có thể suy đoán được phần nào. Hẳn là bàn về mức độ nguy hiểm và điên cuồng của tà phái đồng thời đề ra ý muốn muốn liên hợp các chính phái lại mà tiến hành đáp trả hành động bỉ ổi vừa rồi của tà phái. Thậm chí là muốn mạnh tay tiêu diệt tất cả tà phái.
Nếu nhìn dưới khía cạnh hắn là một tên người trong giang hồ “thân bất do kỷ” thì mọi việc diễn ra như thế này hoàn toàn hợp lý. Nhưng đứng dưới góc độ là một người đọc qua vô số tiểu thuyết, xem không biết bao nhiêu là phim truyện, cũng như đứng dưới góc độ một người chơi, thì sự kiện lần này thật sự có quá nhiều điều không rõ ràng. Mà ẩn đằng sau nó cũng khiến liên tưởng đến những âm mưu to lớn, những vòng xoáy bão táp đã được mở ra sẵn sàng. Nếu ngu ngốc đâm đầu vì chính nghĩa thì kết cục chắc không khả quan được đằng nào.
Thứ nhất, tại sao kẻ kia lại bẩm báo cho chưởng môn? Họ có thể đợi đến sau này khi thực lực của họ tăng lên rồi ăn một mình, hoặc họ có thể liên hợp với thế lực khác mà? Vì tiền tài và lợi ích trước mắt sao? Ít nhất môn phái kẻ đó sau trận chiến này chịu thiệt hại cũng không thua phái Hoa Sơn là mấy. Cứ cho rằng chưởng môn của chúng sẽ không giận chó đánh mèo thì chúng vừa có được khen thưởng lại nhờ nhiều người chết đi mà địa vị của chúng trong môn phái sẽ tăng cao. Nhưng xét tổng quát, thực lực môn phái giảm đi thì địa vị giang hồ của chúng cũng theo địa vị môn phái mà giảm sút. Chưa tính đến việc có thể chúng và môn phái của chúng phải hứng chịu sự trả thù của phái Hoa Sơn và võ lâm chính phái. Nhìn thế nào cũng thấy hại lớn hơn lợi. Vậy khả năng chúng làm thế là có âm mưu hoàn toàn có thể chấp nhận. Nếu vậy âm mưu của chúng là gì?
Thứ hai, trong số tù binh bị bắt tại sao có tên dễ dàng bị khống chế như thế? Thôi thì cứ cho rằng các lão già phái Hoa Sơn phản ứng nhanh nên tên ấy không kịp tự vẫn. Vậy thì lúc sau tại sao tên ấy lại chết đột ngột? Là do trong phái Hoa Sơn có nội gián giở trò quỷ hay là nguyên nhân gì?
Trong thời điểm ấy, nội gián muốn giết hại người họ nhất định phải là kẻ có quyền cao chức trọng trong phái Hoa Sơn bởi vì tên này đối với phái Hoa Sơn nói riêng là vô cùng trọng yếu, đối với võ lâm chính phái nói chung là cực kỳ quan trọng. Tất nhiên cao tầng phái Hoa Sơn biết chắc chuyện đó, vậy nên muốn dưới mắt họ mà giải quyết tên này thì độ khả thi không cao. Mặt khác nội gián leo lên được vị trí hiện tại thì có thể nào chỉ vì tên rác rưởi mà bốc lên mạo hiểm như thế này không? Rõ ràng điều này là không mấy hợp lý. Vậy thì với cái chết của chúng, lý do nào có xác suất cao nhất, điều gì có thể là giải thích hợp lý nhất?
Chúng ta tiếp tục xét đến vấn đề thứ ba, tên đó chết sớm thì không chết, chết muộn thì không chết, lại chết sau khi nói ra rõ ngọn nguồn mà bỏ qua tên môn phái của chúng là gì. Bị tra tấn nếu không khai thì đến chết cũng không khai, nếu khai thì khai hết mới phải. Khai lại khai nửa vời như thế thì không khả nghi sao được.
Nếu phái Hoa Sơn biết được tên môn phái tập kích mình thì đã nói ra chứ không cần giấu giếm làm cái gì. Bởi vì khi nói ra thì mới có cái đích cho mọi người nhắm tới. Bởi vì khi nói ra thì việc các môn phái khác có thể xác định thông tin họ đưa ra là đúng hay sai một cách dễ dàng, nói chung là sẽ có độ tin cậy cao hơn và thuyết phục hơn.
Kết hợp cả ba điều, chúng ta có thể liên tưởng đến một âm mưu to lớn như thế này. Ngay sau khi kẻ kia biết về việc mật tịch Độc Cô Cửu Kiếm được chưởng môn phái Hoa Sơn bảo quản, chúng hoặc thế lực người chơi nào đó đã vạch ra một âm mưu với mục đích to lớn. Rất có thể đó chính là muốn tạo ra cuộc chiến chính – tà đã yên lặng suốt mấy chục năm nay.
Có thể tưởng tượng kế hoạch đơn giản của chúng là như thế này: “Đầu tiên hai kẻ kia báo lại thông tin này chưởng môn. Trong bóng tối, thế lực này đổ thêm dầu vào lửa làm cho chưởng môn môn phái kia bắt đầu lung lay rồi quyết định đánh lén chưởng môn phái Hoa Sơn. Sau đó có tên cố tình để bị bắt và bị khống chế. Rồi qua một vài cực hình hoặc là giả vờ sợ hãi mà khai ra ngọn nguồn. Bước cuối cùng chính là chấp nhận hi sinh một chút thực lực để hoàn thành âm mưu!”.
Quả thật như vậy thì mọi điều đều có thể giải thích trôi chảy. Vấn đề thứ hai và vấn đề thứ ba trở nên vô cùng hợp lý.
Nếu thật sự chính là cái âm mưu to lớn này, hắn cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi và rét run. Phải là một thế lực như thế nào mới có thể đưa ra và thực thi một cái âm mưu khủng bố này? Chắc hẳn độ kinh khủng của thế lực đó cũng không thua gì cái âm mưu khủng bố này bao nhiêu, thậm chí là vượt trội.
Và điều quan trọng nhất đó là bọn họ làm như vậy là vì mục đích gì?
Đại chiến chính – tà chắc chắn sẽ là một cuộc chiến tàn khốc lôi kéo tất cả “người trong giang hồ”, không một ai có thể chạy thoát. Mấy chục năm hòa bình vừa qua, hai bên liệu tích lũy được bao nhiêu? Thế nhưng bây giờ với cuộc chiến khổng lồ này chắc chắn mỗi bên sẽ phải bỏ ra một cái giá cực đắt, không chỉ nhân lực mà còn cả vật lực. Liệu có bao nhiêu môn phái có thể còn tồn tại sau trận huyết chiến khổng lồ này?
Đại chiến chính – tà càng mang đến một thế cục hỗn loạn. Chiến đấu sẽ bạo phát ở mọi nơi, diễn ra mọi thời điểm. Mức độ khốc liệt và máu tanh thì khỏi phải bàn.
Chỉ với những mặt chính như thế thì bọn họ âm mưu cái gì ở sau những điều đó? Bọn họ thu được gì, có lợi chỗ nào từ chúng?
Hắn không biết. Hắn không rõ.
Nhưng hắn mong sao tất cả chỉ là suy đoán không chính xác của hắn chứ không phải sự thật.