Ánh lam nhạt trên cây kiếm bỗng chìm mất vào không gian, chỉ để lại một cơn gió nhẹ lặng im bay về hướng Triệu Tứ.
- Hừ, trò trẻ con!
Triệu Tứ khinh bỉ nhìn về phía đó mà phất tay một cái.
Một cái chuông vàng bay ra và trong một hơi thở đã phóng đại lên mười lần có hơn. Nó lẳng lặng đứng phía trước hắn như tường đồng vách sắt, kín không chỗ lọt.
"Đùng!"
Kiếm khí va thẳng vào cái chuông tạo nên âm thanh điếc tai.
Triệu Tứ thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng mà giơ ra một chỉ điểm thẳng về phía cái chuông, trong miệng hắn thì lẩm bẩm không thôi.
"Coong... Coong... Coong..."
Trong giây lát, một vài kí hiệu thần bí từ chuông vàng phát sáng. Qua đó, một bức tường khí vô hình bao phủ cái chuông. Cùng lúc, chuông lớn vang lên ba tiếng hòa hợp với vùng không gian này tạo nên một gợn sóng lấy tốc độ kinh hồn cuốn thẳng về phía hắn.
"Đùng!"
Còn chưa tạo ra tổn thương nào cho boss thì hắn đã bị đánh hộc máu, thê thảm như con chó ghẻ bị hành hạ.
"Phốc... Phốc..." - Hắn liên tục phun ra hai ngụm máu.
Khẽ lấy tay lau đi vết máu, tính cố chấp của hắn lại phát tác. Chỉ thấy hắn phẫn hận gầm lên:
- Ta không cam tâm! Ta không cam tâm! Con bà nó chứ, đây là thế giới kiếm hiệp thì tại sao lại có khoa huyễn với cả tiên hiệp xuất hiện. @@@...
Chính thế! Đó cũng là điều nghi vấn mà nhiều người chơi khác đang quan sát cuộc đấu thắc mắc. Thế nhưng chẳng ích gì, cái nhà phát hành này họ quá rõ. Mọi thắc mắc và nghi hoặc họ chỉ có thể tự tìm đáp án, chứ còn tìm bọn chúng thì chỉ tổ mất thời gian, mất công sức, mất tiền bạc... Nói chung là mất hết thằng cha, ông nội nhà nó!
Triệu Tứ đứng ở đằng xa nhàn nhạt nhìn hắn:
- Thua chính là thua. Ngươi còn ngụy biện?
"Hừ... NPC còn rỗi hơi lý sự cơ đấy!" - Đa số người chơi một phen tự suy tư.
Hắn đứng ở bên đối diện mà quát lớn:
- Ta không tin! Đến thêm lần nữa.
Nói xong hắn bắt đầu rót một nửa nội lực còn lại vào thanh kiếm mà gầm thét:
- Tiểu Phong Ảnh Kiếm!
"Ong... Ong... Ong..."
Cả không gian bên ngoài thanh kiếm cũng rung động nhè nhẹ. Kiếm khí như bài sơn đảo hải trùng kích thẳng vào chiếc chuông vàng.
"Coong... Coong... Coong..."
Lần này chiếc chuông tự động phát sáng. Gợn sóng màu vàng còn mãnh liệt hơn lần trước. Vẫn với tốc độ kinh khủng, nó đập thẳng vào người hắn.
"Đùng!"
"Ầm!"
Cả thân thể của hắn bị đánh lún sâu vào lòng đất. Bản thân hắn chịu phải công kích lớn nhất. Thanh kiếm vốn cầm trên tay vì thay thế hắn đón đỡ một phần lớn mà đã vỡ nát, rơi xuống những mãnh vỡ cắm ở xung quanh cái hố hắn đang nằm.
Máu tươi cuồng phun. Nơi ngực xuất hiện một lỗ hổng xuyên thấu hai bên.
May mắn trong hai tháng vừa rồi, hắn sử dụng đan được cường hóa thân thể rất nhiều cho nên thân thể của hắn mới chịu nổi một kích này. Vậy nhưng dù thứ hạng của hắn trong số những người chơi gia nhập phái Võ Đang thuộc vào ba người đứng đầu, tuy nhiên dưới đòn đánh này, thân hắn cũng chịu trọng thương.
Máu tươi tràn ra mỗi lúc một nhiều, sinh mệnh của hắn giảm xuống nhanh chóng.
"Tích! Nhắc nhở lần thứ nhất. Người chơi Nhất Nhân Nhất Kiếm xin vui lòng sử dụng dược phẩm bổ sung máu. Hiện tại mức máu của người chơi đang là %. Nếu không bổ sung, khi máu xuống tới %, hệ thống tự động mặc định người chơi tử vong và đưa người chơi về địa điểm hồi sinh gần nhất!"
Khỉ thật! Ở thế giới Đại Giang Hồ này, dược phẩm bổ sung nội lực và máu là thứ hàng quý hiếm vô cùng. Tưởng bở đào ở đâu ra? Vạn năm Tuyết Sâm, sáu ngàn năm Hà Thủ Ô, bảy ngàn tám trăm năm Điệp Vũ Dược... Trừ phi thực lực siêu phàm nhập thánh lại bất chấp lao đầu vào những bản đồ nguy hiểm khôn cùng thì còn có cơ may. Chứ với hắn bây giờ? Mơ đi cưng!
Hơi thở của hắn ngày một mong manh. Hắn cũng mỏi mệt nhắm mắt lại. Bên tai hắn chỉ còn những tiếng kêu gọi vô vọng.
- Giun dế mà thôi!
Âm thanh của tên Triệu Tứ bay vào tai hắn. Cả cơ thể của hắn trở nên cứng ngắc trong sầu khổ.
"Tài không bằng người!" - Hắn chán nản phát ra lời nói tận đáy lòng.
Sinh mệnh của hắn dần đi về phần cuối. Đầu óc của hắn bắt đầu mông lung.
Trong chớp mắt ấy, một vài hình ảnh hắn chưa từng thấy, chưa từng trải qua chìm nổi lênh đênh trong đầu hắn. Có hình ảnh hắn điên cuồng thét gào, đau đớn quỳ gối rơi lệ. Có hình ảnh hắn không ngừng chạy trốn giữa tinh không vô tận...
Xa lạ quá! Cũng dường như quen thuộc quá!
Linh hồn của hắn như bị kéo vào một thế giới hắc ám. Rồi hắn mệt mỏi nhắm mắt lại từng chút, từng chút một...
- Sư đệ, nhanh tỉnh lại!
- Sư đệ!!!
"Tích! Người chơi Nhất Nhân Nhất Kiếm có mức máu giảm xuống %. Hệ thống..."
Âm báo hệ thống đang vang lên bỗng nhiên im bặt. Rồi lại như ánh đèn nhấp nháy và rung rinh:
"Xuất hiện sai lầm! Xuất hiện sai lầm!
Lỗi ! Lỗi !
Hệ thống bắt đầu tự sửa chữa! Hệ thống bắt đầu tự sửa chữa!
Mở chế độ quét hình... Mở chế độ quét hình...
Bắt đầu quét hình... Bắt đầu quét hình...
Đang quét... Đang quét...
Trình tự gặp lỗi! Trình tự gặp lỗi!
Tiến hành tự sửa chữa!
…
Sửa chữa thất bại…
Bắt đầu truyền tin tức về…”
“Rắc…”
Hệ thống còn chưa hoàn tất bước cuối cùng thì như bị một bàn tay vô hình xé vỡ ra làm hai.
- Rốt cuộc sau bao nhiêu năm ta cũng tỉnh lại.
Một giọng nói lầm bầm tràn đầy hàn ý như từ nơi cửu u địa ngục vang lên.
Tiếp đó một bóng người phóng lên từ cái hố sâu phóng lên mặt đất. Chính là hắn - Nhất Nhân Nhất Kiếm. Dẫu vậy, hắn đã không còn là hắn khi xưa. Sự việc quái lạ này đã diễn ra trên người của hắn.
Nhìn về thân thể của mình, "hắn" cau mày.
- Thật là tệ hại. Bao nhiêu năm qua hắn cũng chỉ là một con tôm tép mà chưa hề có một bước tiến triển thêm nào. Đáng giận!
Và rồi "hắn" nhăn mặt! Lúc này đây, quãng kí ức mười mấy năm bắt đầu dũng mãnh tràn vào.
Chưa tới vài giây sau, "hắn" nhìn về chiến trường, đặc biệt là nheo mắt nhìn về phía Triệu Tứ mà cười lạnh:
- Có chút ý nghĩa. Sinh mệnh trí năng? Thật không ngờ ngay cả cái tinh cầu hẻo lánh thế này mà bọn chúng cũng vươn tay tới rồi. Xem ra giờ này ta muốn trốn cũng không thể.
Trầm tư chốc lát, "hắn" âm trầm nở nụ cười lạnh lẽo:
- Đã vậy thì bắt đầu từ bây giờ đi.
"Tích! Người chơi thu được kỹ năng thiên phú "Ý".
Ý: Khi người chơi mang vào vũ khí thì tất cả vũ khí được mang vào đều mang theo một tia ý cảnh."
"Tích! Người chơi thu được kỹ năng thiên phú "Siêu Tốc Hồi Phục".
Siêu Tốc Hồi Phục: Mỗi giây hồi phục điểm máu và điểm khí công."
Nhận được tin báo, "hắn" nở nụ cười vặn vẹo.
- May mắn bọn chúng chỉ thử nghiệm bằng sinh mệnh trí năng vẫn còn ở giai đoạn ấu sinh kỳ. Ha ha... Tiếp tục đến!
Sóng não của "hắn" như vạn mã bôn đằng, nó thông qua kết nối giữa hệ thống và người chơi mà xông thẳng vào trung tâm điều khiển, tiến hành thay đổi một vài chi tiết nhỏ có sẵn trong game. Nói chính xác là đang ăn gian lấy những kỹ năng có thể thu thập được qua các nhiệm vụ khó khăn. Với những tư liệu mật, "hắn" chỉ dám quan sát và ghi nhớ nhằm nắm trọn trong tay. Có thể nói "hắn" bây giờ không phải là người bình thường cũng không sai.
Dĩ nhiên "hắn" không manh động đụng vào những tư liệu có tầm quan trọng cực đại. Bởi "hắn" biết cho dù vẫn còn ở giai đoạn ấu sinh kỳ thì sinh mệnh trí năng của không phải là "hắn" nhỏ yếu lúc bây giờ có thể chống chọi. "Hắn" biết rõ nếu "hắn" làm vậy thì sẽ dẫn phát báo động, lúc ấy "hắn" chính là một thằng ngu đánh rắn động cỏ. Mà "hắn" chính là đang ẩn nhẫn đợi thời cơ.
"Tích! Người chơi thu được kỹ năng đặc biệt "Sức Mạnh Hoàn Chỉnh".
Sức Mạnh Hoàn Chỉnh: Mỗi đòn đánh thường đều mang theo % sức sát thương. Mỗi đòn kỹ năng đều mang theo hiệu quả bổ trợ và mức sát thương cao nhất."
Nhận thêm được kỹ năng này, "hắn" hài lòng cười nói:
- Không sai. Như vậy có thể đủ rồi. Thêm nữa hẳn sẽ có báo động.
Đúng lúc này một tên ngu ngốc từ phía sau len lén tiến tới, đồng thời phát động một cái kỹ năng tấn công "hắn" trong chớp nhoáng.
Đang suy nghĩ bước kế tiếp lại phát hiện con ruồi bọ làm phiền. "Hắn" không vui dồn hết một phần hai nội lực vào bàn tay và đẩy ra một chưởng.
Phong Vân Dũng Động!
Gió rít gào, mây biến đổi! Đây chính là lượng biến dẫn đến chất biến!
"Ầm!"
"Tích! Người chơi Yêu Thích Đâm Chọt bị ngươi giết chết. Ngươi thu được phút tu luyện. Cảnh giới của Võ Đang tâm pháp, Xuất Vân Chưởng, Tiểu Phong Ảnh Kiếm tăng lên nhất định."
"Hắn" chẳng quan tâm nhiều đến kẻ xấu số. Với "hắn", thằng ngu dính trọn đòn vừa rồi thì chết chắc. "Hắn" hiện đang nhìn vào thuộc tính nhân vật.
Tại bảng thuộc tính nhân vật, nội lực của "hắn" từ giảm xuống còn và mỗi giây lại đang lấy tốc độ siêu nhân tăng thêm . "Hắn" không khỏi than thở một tiếng:
- Thật lớn thủ bút. Vì cái gì mà bọn chúng lại cam tâm mang một mảng thế giới thiết kế thành một cái trò chơi? Nơi đây cất giấu điều gì? Hay nơi đây có cái gì mà bọn chúng cần đào móc?
Quả đúng như vậy. Đối với "bọn người" đã từng đuổi giết hắn đến sơn cùng thủy tận, có lẽ không ai hiểu rõ "bọn chúng" hơn "hắn". Rõ ràng có điều gì đó vô cùng quan trọng, quan trọng đến nỗi chúng sẵn sàng liên hợp với các thế lực khác mà bỏ ra một cái giá đắt như thế này.
Mặc dù nói thời thế đổi thay, thời gian cũng thay đổi không ngừng. Tuy nhiên giá cả của một thế giới chẳng phải rẻ rúm gì. Hẳn là moi đi gần hết % tài sản của "bọn chúng" chứ? Đó là chưa kể phải cải tạo lại, phải mua sinh mệnh trí năng và tiến hành vô số tiến trình phức tạp để ra được cái khoản "trò chơi" này.
Thực tế mà nói, cái này đã không phải là "game" nữa. Đây chính là một thế giới thật sự.
Với khoa học - kỹ thuật tồi tàn của cái tinh cầu gọi là Địa cầu này thì họ nhầm lẫn cũng là lẽ đương nhiên.