Khi cái tát này đánh xong, “hắn” thỏa mãn vô cùng.
Hiện tại ở trong thế giới pokemon, mỗi ngày “hắn” đều rèn luyện. Bởi vì những cái game đặc biệt này lại có thể có ảnh hưởng tới hiện thực. Khi rèn luyện trong này, cơ thể ở thực tế sẽ thu được % thành quả đã rèn luyện. Mà thời gian trong game so với thực tế lại là : . Có nghĩa là ngày rèn luyện ở trong game sẽ thu được % so với rèn luyện ở thực tế. Cao hơn % chứ không phải là ít. Có thể bây giờ % không hơn được bao nhiêu, nhưng thời gian dần trôi đi, không chỉ cái % tương đối đổi ra càng tăng lên, mà mỗi ngày tăng thêm % cũng đã là một con số kinh khủng.
Thể chất của “hắn” lúc này cũng không phải xoàng. Một tên não vào nước chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thì “hắn” sẽ sợ? Thằng côn đồ kia chính là tự tìm chết mới phải.
Mà đúng như lời nói của “hắn”, dưới một cái tát mạnh bằng lòng bàn tay, mặt gã Cô Đồn lấy tốc độ kinh người phồng lên, sưng thành một mảnh.
- Ngươi!
Sau khi choáng váng vài giây, gã Cô Đồn mới nhận ra rằng mình vừa bị người khốn khiếp kia đánh một cái tát trước mặt mọi người, lửa giận trong lòng gã bùng lên. Gã bụm mặt lại, vừa mới chuẩn bị đe dọa thì “hắn” đã bỏ ra một câu:
- Ngươi lại nói thêm một câu, ta liền để bên kia mặt của ngươi cũng sưng lên.
- Khốn khiếp, ngươi dám đánh ta?
Với tư cách là lưu manh lăn lộn nhiều năm, gã Cô Đồn há có thể bởi vì một câu cảnh cáo mà đình chỉ động tác? Gã trực tiếp đứng dậy, gào thét ầm ĩ, trong lúc ấy, hai viên răng từ hàm răng bị đánh nát cùng nước bọt và máu đồng thời bay ra.
Sau đó lại là một hồi cuồng bạo đánh úp lại.
Gã Cô Đồn chỉ thấy một cái bóng màu trắng mơ hồ lao đến, gã ta không kịp làm ra phòng ngự, chợt thấy chóng mặt, cả người lại một lần nữa bay lên.
Một lần nữa gã lại bị đánh ngã trên đất.
Mà bên kia mặt nhanh chóng sưng lên, nơi khóe miệng cũng tràn ra vết máu, cả hai bên vừa vặn đối xứng.
- Ngươi còn muốn lên tiếng sao?
“Hắn” nhìn cái người đang nằm rạp trên mặt đất mà không dậy nổi, lắc lắc bàn tay phải, giọng điệu bình tĩnh.
Liên tục hai lần bị đánh té xuống đất vì một cái tát, cả khuôn mặt gã Cô Đồn hiện ra căm hận, trong mắt gã tràn đầy lửa giận, nhưng lại không dám nói gì.
Hai cái tát triệt để làm cho gã mất đi dũng khí chống lại, loại người có thể dùng một cái tát đủ mạnh đánh gã ngã xuống mặt đất, đã làm gã tỉnh ra, gã rất rõ ràng gã không phải là đối thủ của đối phương.
Gã ngồi trên mặt đất phút chốc thì quay người, oán hận liếc nhìn “hắn” rồi bỏ chạy như bay ra khỏi quán rượu.
Giờ phút này, trong quán rượu nhất thời tĩnh lặng, đã không có một tiếng ồn ào. Tất cả mọi người bị cái tát của “hắn” hấp dẫn, ngừng nói chuyện.
Khẽ liếc nhìn một cái bóng lưng chật vật chạy trốn, “hắn” xoay người lại, khuôn mặt mỉm cười, đối với tất cả các khách hàng hiện tại của quán, rất tự nhiên nói ra:
- Không có việc gì, tất cả các quý khách có thể tiếp tục ăn uống, mới vừa rồi là ta cùng gã đánh cược. Gã nói da mặt của gã rất dày, so với sắt thép còn dày hơn, dĩ nhiên ta không tin, cho nên liền thí nghiệm một phát, sau đó liền biến thành cái dạng này rồi. Xin lỗi các vị, các vị cứ tự nhiên ăn uống.
Phần lớn khách hàng của quán rượu là người mạo hiểm, tính cách phóng khoáng, đánh nhau ẩu đả chưa lúc nào thiếu qua. Lúc này liền bị lời nói hài hước của thiếu niên chọc cười ha ha, bàn tán một đôi lời cũng trực tiếp quên đi.
Sau đó, khi lão Perli trở về, “hắn” cũng không có giấu giếm việc đã phát sinh, thẳng thắn nói chính mình đem người nọ đánh hai cái tát. Lão Perli cũng không trách tội “hắn”, cười ha ha hai câu, rồi không nhắc lại chuyện này.
Khi đã hoàn thành công việc trong quán rượu, “hắn” đi về chỗ ở của mình.
…
Mùa hè mà, thời tiết luôn lộ ra đặc biệt nóng rực, và nắng chói chang.
Trên một con đường nhỏ trải đầy đá vụn, ba chiếc xe chầm chậm hướng về phía trước và tiến tới. Hai bên cây cối xanh biếc, tán cây xum xuê tạo thành bóng râm, ánh mặt trời chiếu xuống cũng chỉ là những vết bóng mờ lốm đốm. Thế nhưng dù là ngồi ở trên xe, “hắn” vẫn cảm giác được sức nóng mãnh liệt của ngày hè.
“Hắn” đưa tay xoa xoa cái trán thấm đầy mồ hôi, lấy ra một cái hồ lô, uống một hớp nước, theo vị hơi chan chát, “hắn” có chút thanh tỉnh. Đây là một hồ lô nước được ngâm thêm vài miếng chanh, cách đơn giản và hữu hiệu để giảm bớt sự mất nước của cơ thể và sức nóng của ngày hè.
Nước lạnh trong hồ lô vừa vào cơ thể “hắn” liền tạo ra một cảm giác khoan khoái và thoải mái, giống như cây khô lâu năm được tưới thêm chút nước. “Hắn” liếc mắt nhìn về phía mấy con thú đang kéo đoàn xe.
Đây là một loại thú cùng loài với tê giác.
Thân thể của nó khá dài, khoảng chừng hơn năm mét, làn da hiện ra màu xanh nhàn nhạt, dưới chân chúng là một lớp da dày màu đen, chúng có lực kéo lớn vô cùng, tính tình lại rất là ngoan ngoãn, bị mọi người gọi là “Tê ngưu”, thường xuyên bị chọn làm động vật kéo xe. Chỉ là giá cả hơi đắt đỏ, bình quân một đầu ước chừng có mười cái kim tệ, không phải người giàu có căn bản không mua nổi chúng nó.
Quay đầu lại quan sát thùng xe, “hắn” cười nhè nhẹ.
Là một cái bình dân làm việc lặt vặt, “hắn” làm sao có thể cùng những thiếu nữ cao ngạo ngồi cùng nhau ở trong xe? Bởi vậy, “hắn” sớm cùng với người lái xe ngồi ở bên ngoài, dẫu vậy, “hắn” cũng không cảm thấy có gì bất tiện.
Thùng xe tuy hiệu quả cách âm rất tốt, nhưng “hắn” vẫn có thể nghe thấy rõ ràng cuộc trò chuyện của những người bên trong.
Tinh thần cường đại, hay ở thế giới này nó có tên gọi khác là linh quang, khiến cho thính lực của “hắn” rất mẫn cảm, hơn nữa mỗi ngày “hắn” đều rèn luyện không bỏ, do đó hiệu quả cách âm của thùng xe đối với “hắn” không có tác dụng lớn. Chỉ cần “hắn” dùng tâm lắngnghe, mặc dù chỉ là một âm thanh nhỏ, hay chỉ là một câu nói thoáng qua, “hắn” đều có thể nhận ra nội dung trong đó.
- Ha ha, nghe nói gần đây bên phía đông bến cảng, cửa hàng quần áo kia lại có một đám hàng mới, nghe bảo là nhóm hàng hiện đang lưu hành nhất trong nước, Swally, ngươi có hứng thú hay không?
- Việc này à? Nghe nói giá cả có chút đắt? Thật sao?
- Hình như là ba cái kim tệ một cái.
- Thật sao?
…
“Hắn” lắng nghe trong chốc lát, sau đó lại không có nghe tiếp.
Một ít sự tình bí ẩn của nửa kia thế giới, “hắn” cũng không hề có ý định thăm dò, do đó “hắn” liền xoay người lại, cùng người lái xe bên cạnh trò chuyện vài câu tùy ý để giết thời gian.
Chiếc xe một đường đi về phía trước. Sau một tiếng, rốt cuộc đã đến nơi cần đến.
Đó là một bãi cỏ bằng phẳng.
Bãi cỏ rất xanh, sinh cơ dồi dào. Cách đó không xa là một hồ nước yên tĩnh, trông có vẻ thanh tịnh, sóng nước lấp loáng, thỉnh thoảng có chim bói cá từ không trung lao xuống hồ bắt cá.
Mà xung quanh bãi cỏ là một rừng cây nhiệt đới rậm rạp.Trong một số bụi cỏ có xen lẫn một loài quả dại không tên, đỏ đỏ hồng hồng, cũng không biết có độc hay vẫn là không có độc.
Nơi này là địa phương tốt, là nơi các học sinh lựa chọn làm nơi cắm trại. Ở trên đường đi, nghe nói mảnh đất này là do một người nào đó đi ngang qua rồi ngẫu nhiên phát hiện, cho nên mới giới thiệu cho đám học sinh này tới đây cắm trại.
Xung quanh bến cảng Ngã Hành là những mảng lớn rừng nhiệt đới, vô số sinh vật sinh sống ở đây, loài hổ, báo, gấu càng là thường gặp. Trong rừng sâu lại nguy hiểm vô cùng, nghe nói hay gặp nhiều loài pokemon dữ tợn và hiếu chiến cùng chục loại pokemon biến dị hung hãn. Do đó lão Perli lo lắng cũng phải, thế nên việc lão nhờ “hắn” đi theo nhóm người này cũng dễ hiểu.
Từ trên xe bước xuống, khi nhìn thấy nhiều người bắt đầu dựng lều vải,lông mày “hắn” khẽ nhíu, trong lòng lộp bộp.
- Không xong, mãi lo lắng rèn luyện mà quên mất khi cắm trại ở dã ngoại đều cần dựng lều.
“Hắn” lắc đầu, cười khổ một cái, lại cũng không có để ý quá nhiều, dùng thân thể của “hắn” lúc này, cho dù ngủ ở ngoài trời cũng sẽ không có việc gì, nhịn một chút cũng trôi qua thôi.
Những thiếu niên, thiếu nữ chỉ trỏ bàn tán, “hắn” tự nhiên bỏ ngoài tai, quét mắt nhìn toàn bộ cảnh vật xung quanh. Khi nhìn thấy một cây thực vật, trong mắt không khỏi sáng ngời, chầm chập đi tới.
- Này Swally, cha của ngươi sao lại để một người như vậy đi cùng ngươi chứ? Xem xem, quần áo quá thấp kém rồi, hơn nữa một bộ dạng cù bơ cù bất?
Trên bãi cỏ, người thiếu nữ có đôi mắt màu lam nhìn về phía thiếu niên đang hướng vào trong rừng, nhỏ giọng nói với Swally.
Từ xa nhìn lại, “hắn” mặc một bộ áo vải có cổ thấp màu xám, nhìn cũ kĩ không chịu nổi, khó trách người này chướng mắt.
Swally nhẹ vuốt đuôi tóc, bày ra một mặt bất đắc dĩ:
- Có trời mới biết cha ta là nghĩ như thế nào đấy. Ta cũng không ưa thích người này, có điều thành tích của ta rất tốt, thầy giáo nói ta có thể tiếp tục học lên. Hì hì… Vài ngày sau có khả năng rất lớn ta sẽ theo học ở một học viện ở thủ đô. Về sau cũng không cần gặp lại hắn nữa rồi.
- Hóa ra là như vậy.
Thiếu nữ mắt lam mở trừng hai mắt, đem chủ đề kéo tới những phương hướng khác.
- Đã tìm được, chính là cái này!
“Hắn” cúi xuống, từ trong bụi cỏ đầy lộn xộn tìm ra một cây thực vật màu đen. Nó cũng chỉ có ba cái lá cây, nhưng màu đen thui lại phát ra ánh sáng nhạt, lấy tay sờ lên thì cảm thấy có lành lạnh.