Cuộc đời như một khúc ca, khi đến nốt trầm, thanh âm réo rắt đầy khổ đau vang vọng. Và khi nốt trầm cứ mãi là nốt trầm, con người chìm trong đau khổ, như bản năng tự nhiên, con người cố gắng thích nghi với nó.
Là một người đàn ông, họ thường giấu sâu vào lòng, im lặng bước đi, bắt đầu làm nhiều hơn nói.
Nguyên Vũ muốn gì? Hắn không chỉ muốn nắm giữ số phận của mình, hắn còn muốn báo thù cho đứa con xấu số.
Việc trước hết là phải thoát khỏi cảnh tù tội.
Dẫu rằng quỳ gối chấp nhận thua cuộc là điều không có người đàn ông nào muốn làm. Nhưng hắn không thể không làm.
Bán nhà, bán đất, vay nợ của những kẻ cho vay nặng lãi. Cuối cùng cũng gom đủ triệu!
Cuối cùng hắn cũng thoát ra khỏi cảnh ngục tù, song cái ý nghĩa giữa thoát đi vào trước kia và thoát đi vào bây giờ là hoàn toàn không giống. Giờ này hắn đã mất đi đứa con rồi. Hắn đã mất đi thứ quan trọng nhất, hắn đã mất đi thứ quý giá nhất…
Nỗi đau cào xé tâm can, nhức nhối không thôi, như có cái gì liên tục xé rách lồng ngực, cố gắng lôi nhanh trái tim của hắn ra, như có cái gì không ngừng gặm nhấm tâm hồn hắn, phát ra những âm thanh “răng rắc” giòn tan.
“Rả rích… Rả rích…” – Mưa nhẹ rơi xuống thấm ướt thân thể hắn.
Đứng nhìn cả tòa thành Thuận Vũ từ phía xa, việc đọng lại trong tim hắn, là hận thù mà thôi.
Hai mắt âm trầm, khuôn mặt lặng lẽ, cơ thể lung lay, đôi chân run rẩy, hắn đưa tay phải lên, hướng về tòa thành, xòe bàn tay ra, bóp chặt!
Lời tuyên cáo đã được gửi đi!
Sẽ có một ngày hắn quay lại! Nhất định!
Một làn gió se lạnh thổi qua, đôi vai qua tháng bị hành hạ, trở nên gầy gò đó khẽ run. Hắn dùng cái thân tàn tạ mà chậm rãi bước đi, không hề ngoảnh lại nhìn thêm lần nào nữa.
Nỗi đau của Tà Vương, không người thấu hiểu!
Họ chỉ biết một Tà Vương hung cùng cực ác, song không ai hiểu được nếu như không có việc này, trên đời này chẳng có Tà Vương! Đáng tiếc là không có nếu như… Bởi thế, Tà Vương xuất hiện như vận mệnh của cuộc đời.
Chính cuộc đời bất công tạo ra một Tà Vương như vậy. Chính cuộc đời bất công mang đến bi kịch của nhân gian.
Mưa máu gió tanh là do cuộc đời tạo ra…
…
Nguyên Vũ đi vào một góc phố nhỏ. Đây là khu ổ chuột của Thành Bạo Phong.
Từ năm , dưới sự phát triển thần tốc của ngành xây dựng, Trái Đất bước vào vòng xoay mới. Những tòa thành đầy chất khoa huyễn đua nhau mọc lên giữa không trung. So với những thành phố cổ xưa đầy ô nhiễm nằm dưới chúng, chúng mới chính là cái nôi sinh sống của nhân loại. Ở đây con người không cần phải mặc quần áo đặc chế và mang theo bình ô – xy mỗi khi ra ngoài. Đổi lại, những tòa thành này như những tòa nhà lớn, kín khẽ và không có cây cối, chỉ có những vách tường hời hợt đủ màu và nhà cửa san sát.
Số lượng con người tăng lên nhanh chóng khiến cho ngay cả những tòa thành mới cũng chật nít người. Và theo đó, tòa thành thì tòa thành, đẩy mạnh quản lý thì đẩy mạnh quản lý, quy hoạch tốt thì quy hoạch tốt, khu ổ chuột vẫn xuất hiện như thường.
Co thân mình vào một cái góc không có ai, cầm trên tay một con dao nhỏ vừa mua, Nguyên Vũ chảy nước mắt:
- Đây là lần cuối cùng ta khóc! Ta khóc cho thân phận thấp hèn, ta khóc cho lương tâm ta ra đi mãi mãi! Ta khóc cho lương thiện của trái tim! Ta khóc cho chính cuộc đời sau này của mình!
Những dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, lã chã tuôn rơi, nhưng tiếng tâm can đứt đoạn, như lời hứa hẹn của chiến sĩ ra trận thề không quay lại!
“Tí tách… Tí tách…”
Lòng hắn dần trở nên yên tĩnh, trái tim bắt đầu lạnh băng, thế nhưng dòng máu đã bắt đầu sôi lên từ lúc nào. Lửa nóng chạy khắp toàn thân, lửa nóng, lại là lửa hận!
Hận thù xâm chiếm tâm trí, hắc ám cũng bao phủ nội tâm, một mảnh sầu khổ vương vấn rồi cũng phai nhòa.
Giằng xéo một lúc lâu, cuối cùng hai mắt của hắn trở nên thâm thúy, như vực sâu âm u nuốt trọn tất cả, chỉ thấy một mảnh vô tình, vô cảm và cô độc.
Ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng, hắn cầm lên con dao, cẩn thận rạch mạnh lên cơ thể chính mình, rạch thật mạnh vào, nhưng tránh những mạch máu lớn và gân.
- A… A… A…
Nỗi thống khổ khiến hắn cắn chặt răng, chúng ma sát tạo nên những âm “ken két”, hai tay vô ý thức nắm chặt, song hắn vẫn không chịu nổi mà phát ra tiếng hét thảm thiết.
Chỉ một lúc sau, cả cơ thể hắn tràn đầy vết rạch ngang dọc, khuôn mặt cũng đầy vết rách chằng chịt như mạng nhện. Máu tươi từ vết thương chảy dài, có vài nơi vết thương sâu đến tận xương khiến máu tươi phun ra mãnh liệt, chứ không phải nhỏ giọt thành dòng như những nơi khác.
Cả cơ thể hắn, nơi nơi là máu, đỏ đỏ hồng hồng, yêu yêu dị dị…
- A… A… A…
Nỗi đau nhức tràn về, nhưng ánh mắt của hắn vẫn một màu lạnh băng, treo trên khóe miệng của hắn chỉ là một nụ cười trào phúng.
Thoáng chốc cả người hắn bị nhiễm đỏ bởi máu tươi.
Lúc này đây, hắn lấy từ túi áo ra viên thuốc, nhanh chóng nuốt vào.
Máu vẫn tiếp tục chảy, nhưng hắn không cảm thấy quá mệt mỏi. Hắn tiếp tục lấy ra một bịch máu tươi, một dây dẫn và một kim tiêm.
“Phập…”
Sau khi nối bịch máu với dây dẫn và kim tiêm, hắn cắm kim tiêm vào vai trái.
Một thứ khoái cảm khiến hắn nở nụ cười tươi, tươi như nụ cười của ác ma!
Hắn biến chất!
- Ha ha ha… Đã đến lúc đi thu đàn em.
Hắn nhỏ giọng cười, mang theo vẻ bề ngoài khó diễn tả nên độ khủng bố này bước đi trong màn đêm.
Ngoan độc! Tà Vương ngoan độc!
Chỉ vì thu phục đàn em mà đã tự hủy cơ thể mình,.
…
…
Cảm nhận cả đầu đau nhức, hắn chầm chậm mở mắt ra. Ánh sáng chiếu vào tròng mắt khiến đôi mắt qua thời gian dài không mở nhói đau, hắn nhắm lại đôi mắt, sau đó bắt đầu mở he hé để đôi mắt làm quen dần với ánh sáng.
Khi đã thích nghi, hắn mở to mắt, quan sát xung quanh.
Giường, chăn trắng, bàn, lọ hoa, phòng khép kín…
“Đây là...” – Hắn âm thầm tự hỏi.
“Két…”
Từ bên ngoài, một người thanh niên mở cửa bước vào. Người thanh niên rất đẹp trai, mái tóc óng mượt đủ khiến phụ nữ ghen tỵ, cơ bắp thô to khiến nhiều quý ông vì đó mà tái mặt. Người thanh niên ăn mặc một bộ vest, toát ra vẻ linh hoạt và lịch sự. Khi nhìn thấy hắn đã mở mắt, người thanh niên nhanh nhảu:
- Sếp, anh tỉnh rồi à, anh làm mọi người lo quá!
- Tỉnh?
Hắn nhỏ giọng hỏi lại.
Bỗng nhiên một thứ kỳ lạ đánh vào tâm trí của hắn, chịu thống khổ quá lớn, khi não bộ không thể xử lý hết tất cả trong một lần, hắn rít lên:
- A… A…
Rồi sau đó ngất đi.
…
Bạn là ai, ai là bạn?
Có khi nào bạn hỏi câu hỏi này không? Có lẽ với một câu hỏi có tính chất như thế này, không ai sẽ tự hỏi. Thế nhưng vào lúc này, hắn nhìn trần nhà, trầm tư.
Khi một nửa của hắn từ trọng thương tỉnh lại, nửa đó tiếp nhận ký ức của hắn suốt quãng thời gian ấy.
Khi hắn từ trọng thương tỉnh lại, hắn cũng tiếp nhận ký ức của nửa kia suốt quãng thời gian kia.
Hắn hiểu rõ điều này là thật sự, bởi vì hắn vừa đăng nhập và game, và vừa đăng xuất.
Paras hấp hối, Butterfree trọng thương!
Nhân vật Bộ Hành Giả đang nằm trị liệu trong bệnh viện như hắn lúc này. Cũng may lão Perli còn có chút lương tâm.
Và cũng may mắn nửa kia tính toán chu đáo, cho nên sau khi Butterfree liều mình gánh thương để mang hắn về, nó nhận lệnh tránh ở một nơi hoang dã một thời gian.
- Cha mẹ? Gia tộc?
Hắn thì thầm, chợt nước mắt chảy xuôi.
Con nuôi như hắn cuối cùng cũng rõ ràng vì sao cha mẹ ruột vứt bỏ mình.
Từ nhỏ đến giờ, câu hỏi đó luôn nằm sâu trong nội tâm, và đôi khi nó trỗi dậy làm hắn đau xót. Có nhiều lần hắn oán hận cha mẹ ruột của mình. Có nhiều lần hắn quyết tâm cắt đứt mối quan hệ này, hắn là hắn, hắn không có cha mẹ ruột.
Song giờ đây, khi nhận được sự thật ngang trái, éo le, hắn không kiềm chế được nỗi niềm. Thứ tình cảm thiêng liêng làm hắn nhanh chóng bị cảm hóa và dễ dàng tiếp nhận cách nghĩ của nửa kia.
- Cha, mẹ, mọi người, con nhất định sẽ báo thù!
…
Nửa kia tu luyện Nhân Hoàng Tinh Diệu Ấn của gia tộc, đã vậy hắn phải suy nghĩ cách khác để lớn mạnh bản thân mình. Tuy rằng một con người có hai nhân cách, nhưng chỉ cần không phát sinh mâu thuẫn không thể giải quyết, hắn và nửa kia vẫn có thể bắt tay nhau mà chung sống trong hòa bình. Mà vấn đề này ở thời điểm hiện nay cũng không cần lao tâm khổ tứ suy nghĩ, vì bây giờ cả hai chỉ có một mục đích duy nhất: Báo thù!
Thời gian qua đi mà hắn vẫn không nghĩ ra được cách nào, hắn cắn môi gắt gao, cố gắng vận chuyển đầu óc.
- Đi ra!
Khi nhớ đến nửa mảnh vỡ tròn màu tím, hắn quát lớn.
Vẫn không có gì xảy ra, cả căn nhà của hắn và cả hắn vẫn bình thường như vừa rồi.
Bỏ vài phút suy tư, cuối cùng hắn quyết tâm:
- Đi ra cho ta! Cho ta một câu trả lời hợp lý, nếu không chúng ta ngọc đá cùng vỡ!
Vẫn không có gì xảy ra.
Hắn đâm ra nghi ngờ.
Nhưng hắn không chịu từ bỏ. Nó là cọng cỏ có thể giúp hắn lúc này. Từ cái việc nó giúp nửa kia lúc trước là có thể biết được.
Lặng lẽ theo pháp quyết của Nhân Hoàng Tinh Diệu Ấn, hắn điều động cả tinh thần của mình đánh về mảnh vỡ đang chìm ở một góc trong biển tinh thần.
“Oanh!”
“Oanh!”
“Oanh!”
Từng tiếng nổ vang rền ầm ầm bộc phát trong đầu hắn. Bãi chiến trường tàn phá hoàn cảnh xung quanh. Hắn cảm thấy đầu óc mơ hồ một mảnh, đau nhức khó nhịn.
Khó trách nửa kia hầu như không sử dụng Nhân Hoàng Tinh Diệu Ấn, mà chỉ sử dụng khi tình huống nguy cấp, đối mặt cái chết.
Sau khi công kích một lúc lâu mà không hiệu quả, mảnh vỡ kia vẫn nằm dài ở đó, như trêu tức, như chế giễu, hắn ổn định lại tinh thần, hít sâu một hơi, hét lớn:
- Khốn khiếp! Tao không tin không làm gì được mày!
“Oanh!”
“Oanh!”
“Oanh!”
Không ngừng nghỉ công kích mảnh vỡ, nó vẫn không có chuyện gì mà nằm ở đó, hoàn hảo không chút hư hao, chỉ có tinh thần của hắn dần suy kiệt, đầu óc một mảnh lẫn lộn đầy hư ảo…
Đột nhiên thời gian bị xáo trộn, không gian bị biến hình, một tiếng thở dài từ nó phát ra:
- Không có bữa cơm nào miễn phí, ngươi nợ chúng ta một ân tình! Lấy nhân quả tính toán, ngươi nợ chúng ta một mạng! Chúng ta ở bên kia chờ ngươi đến trả lại nhân quả!
“Ầm…”
Một bóng hình mông lung xuất hiện, khí tức khủng bố cực điểm, hai mắt có thần quang lập lòe, nó lạnh lẽo quát:
- Tử Liên Thần, Đại Ma Triệu Phong, Khúc Hoàng, Kính Vương, các ngươi dám thay đổi lịch sử!