Hắn bắt đầu trầm mặc.
Với sức mạnh mà bọn họ nắm trong tay, chưa kể sự chuẩn bị từ đầu của họ, cho dù hắn có cố gắng kéo dài thời gian cũng chỉ là phí công vô ích. Chưa kể việc hắn giả nai thì liệu có thể qua nổi mắt của bọn họ không đã là một vấn đề nan giải.
Nếu thật sự chỉ cần giả nai đã có thể đánh lừa được khối người thì có lẽ nhân loại toàn là một lũ ngu ngốc. Đó là chưa nói đến việc đối diện với hắn lại là một con cáo già tinh ranh và ma mãnh.
Sự im lặng của hắn rất nhanh bị đánh vỡ bởi con cáo già đối diện kia.
- Thế nào? Có vấn đề gì chăng?
Một giọng trêu tức từ kẽ răng của gã trung niên ấy văng ra.
- Ngươi biết rõ từ đầu?
Hắn hỏi. Khi đặt câu hỏi đó, hắn cũng đã biết câu trả lời.
Người trung niên nhếch miệng, để lộ ra hàm răng trắng sáng, cười lên:
- Ngươi cho rằng thế nào?
Tuy không nhận được đáp án chính xác, nhưng hắn cũng đã rõ đáp án. Hiển nhiên từ lúc đầu hắn đã bị trêu đùa.
Đứng trước quyền lực tuyệt đối, có lẽ việc trên người hắn có mấy cộng lông cũng bị tra ra sạch sành sanh! Chứ đừng nói chi những chuyện quá đỗi tầm thường này.
“Nếu đã đến nước này…”
Hắn thở dài một hơi, nói:
- Ta muốn biết ai phái các ngươi tới đây. Và các ngươi dẫn ta tới đây là vì mục đích gì.
Nếu đã bị dồn đến đường cùng như thế, thì cứ việc ngã bài.
Thẳng thắn và dứt khoát!
Người trung niên vẫn giữ nụ cười ấm áp thuở nào:
- Người trẻ tuổi, việc này đợi ngươi đến ta sẽ đốt giấy trả lời thay. Động thủ!
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Trong chớp mắt, ba người bảo vệ vây quanh hắn nổ súng, hai người phía sau người trung niên cũng đồng loạt rút súng ra cảnh giới.
Nhận biết cục diện từ trước, hắn may mắn ngã người xuống tránh né kịp thời.
“Đùng!”
Song khi còn chưa làm ra hành động gì tiếp theo, một cú đá như trời giáng đụng thẳng vào bụng hắn.
Hắn chỉ thấy một hồi quay cuồng, cả dạ dày nhộn nhạo như muốn nôn mửa, cộng với cơn đau kịp liệt truyền lại từ dưới phổi, dường như có một chiếc xương sườn bị gãy và nó đã đâm vào phổi.
Trong khi đầu óc của hắn vẫn còn kêu vang “ong ong”, hắn bị lực đá đẩy văng hơn mét.
Phút chốc hắn rớt xuống nền nhà tạo thành một tiếng trầm đục. Vì cơn đau kinh khủng kia, cả người của hắn co rúm lại, và hắn bắt đầu ho khan một cách kịch liệt.
- Ngây thơ.
Từ phía kia truyền lại tiếng giễu cợt của người đàn ông trung niên.
Từ lúc kế hoạch bắt đầu, người đàn ông thần bí này không muốn hắn chết dễ dàng và nhẹ nhõm. Mà để thực hiện hóa việc ấy, đương nhiên không phải giết chết hắn bằng một phát đạn. Ba người bảo vệ kia vốn là theo kế hoạch đùa giỡn hắn mà thôi.
Nhìn kẻ thua cuộc co ro đằng kia, đối mắt như mất hồn, người đàn ông này có phần hả hê.
- Nếu hôm nay ngươi không đến, có ngươi sẽ không gặp phải thảm kịch ngày hôm nay. Có trách thì hãy trách việc ngươi trêu nhầm người.
Ở phía bên kia, hắn nằm co rúm vì cơn đau, thế nhưng một kẻ trầm tính như hắn cũng khiếp sợ đến nỗi hồn vía lên mây. Hắn khiếp sợ không phải vì có phần tự tin để lâm vào nguy cơ ở giờ phút nào, hắn cũng không khiếp sợ vì cơn đau đang dằn vặt bản thân.
Hắn khiếp sợ bởi một việc quái dị đang diễn ra trước mặt mình từ lúc hắn bị đánh bay.
[Xuất hiện thương tổn có nguồn gốc từ bên ngoài.]
[Đo lường thấy tình trạng cơ thể rơi vào nguy hiểm.]
[Tạm thời dừng việc cập nhật hệ thống.]
[Tiến hành khởi động hệ thống trước thời hạn.]
[Bắt đầu khởi động.]
[%... %... %... %... %... %...]
[Hoàn thành!]
[Hệ thống khởi động!]
[Quét toàn diện.]
[Tên: Hoàng Siêu??? --- Nguyễn Trung Phong.
Giới tính: Nam.
Tuổi: .
Cấp độ: Nhân loại sơ cấp.
Cảnh giới: Luyện tinh (Nhập môn).
Huyết thống: Huyết thống Hoàng tộc đời vô cùng mỏng manh.
Sinh mệnh: /.
Lượng thức hải: / – /.
Khí: /.
Kỹ năng: / Nhân Hoàng Tinh Diệu Ấn --- / Chiêu thức vô danh (Hình thức thể hiện: Giáp).
???
???
???]
“Chuyện này là? Chẳng lẽ…”
Vừa nghĩ đến đây, hắn nuốt lại suy nghĩ vào đầu. Không chỉ bởi vì hắn cần đối mặt với địch thủ mạnh mẽ trước mặt để giành con đường sống, mà còn bởi vì hắn biết bản thân hắn còn quá bé nhỏ để đi sâu vào tìm hiểu.
Dĩ nhiên là trong nháy mắt ấy, hắn đã nhận ra chuyện này là từ đâu mà đến.
- Đánh nó cho ta!
Hắn vừa mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ thì đã bị đánh thức bởi tiếng ra lệnh từ người trung niên.
Và không có gì là khó hiểu, một kẻ đang bị thương còn chưa kịp hoàn hồn liền nhận lấy một chầu đấm đá.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
[Xuất hiện thương tổn có nguồn gốc từ bên ngoài.]
[Tiến hành quét!]
[Cập nhật thành công!]
…
…
…
…
…
Theo từng đòn đánh, một chuỗi thông số liên tục chớp nháy trước mặt hắn. Và theo đó, sinh mệnh của hắn không ngừng giảm xuống.
Hắn biết cứ mãi thế này không phải là cách. Thế nhưng gần như hắn không có cách nào.
Hắn vẫn đang chờ đợi cơ hội, không may là cơ hội vẫn chưa đến với hắn.
Mặc dù cố gắng dùng tay và chân thủ lại chỗ hiểm, nhưng nó gần như không có chỉ có duy nhất một tác dụng: Giảm tổn thương gấp bội khi bị đánh vào những nơi này.
“Bịch! Bốp! Bốp!”
…
…
Giờ đây ba tên bảo vệ trước kia hóa thành những kẻ máu lạnh, chúng ra tay không hề có chút ngần ngại, cũng chẳng hề có một giây do dự, càng là dùng những đòn toàn lực.
Hắn bị động chịu đòn, máu tươi từ miệng cũng từ những giọt trở thành những dòng. Hắn cắn răng nén lại nỗi đau, đồng thời đôi mắt của hắn thông qua kẽ hở nhỏ quan sát tình cảnh xung quanh, đặc biệt là sơ hở của ba tên bảo vệ kia.
“Bốp!”
[Sinh mệnh: ,/]
[Trạng thái trọng thương: Toàn bộ thuộc tính giảm %.]
[Thuộc tính kèm theo:
Sức mạnh: ,
Sức phòng: ,
Thể chất: ,
Tinh thần: ,
Kháng:
Bổ trợ từ vật phẩm:
???]
“Đùng!”
Bỗng nhiên một tên trong số họ quất một cái tát vào mặt hắn.
…
“Đúng lúc này!”
Ngay thời khắc này, ánh mắt hắn lóe lên, từ lúc bước chân vào đây, chưa lúc nào nó trở nên sáng rõ như lúc này.
Mượn lực đánh từ bên kia, hắn thuận theo lực đánh ấy lăn về phía tên bảo vệ đối diện.
Trong khi người người đều nghĩ hắn không có khả năng đánh trả, hắn chỉ có thể nằm dài nhận hết đau đớn xác thịt rồi chờ chết, tính cảnh giác của họ bắt đầu giảm xuống. Và lúc này đây, tên bảo vệ đối diện kia phạm vào điều cố kị.
Hắn – kẻ chờ đợi giây phút này từ lâu có thể nào bỏ qua?
- Giáp!
Một tiếng rống giận ẩn chứa uất ức như của hơn vạn năm về trước, một tiếng rống giận ẩn chứa sự phẫn nộ của một kẻ từ không lực đánh trả bắt đầu bước lên con đường phản kích.
Ánh sáng vàng từ trong đầu hắn chảy xuôi, lan tràn xuống đến chân, bao bọc cả cơ thể hắn, biến hắn trông giống như một bức tượng vàng ròng.
[Bản thân sử dụng “Chiêu thức vô danh”. --- Lượng thức hải: -]
[Chiêu thức vô danh (Sơ nhập) --- Thuộc tính biến hóa.]
[Thuộc tính kèm theo:
Sức mạnh: ,
Sức phòng: ,
Thể chất: ,
Tinh thần: ,
Kháng:
Bổ trợ từ vật phẩm:
Bổ trợ từ kỹ năng: .
Đặc hiệu kèm theo: / Sắc bén: , --- / Xuyên thấu: ,]
???]
Một ít thông số hiển thị trước mắt hắn, song hắn không định quan tâm đến nó, đây không phải là lúc quan tâm.
Chỉ thấy hắnbị tát, rồi lăn qua phía kia, sau đó cả người hóa vàng. Và hiển nhiên, hắn tung một cú đấm vào ngực trái tên bảo vệ mà hắn đã nhắm vào.
“Đùng!”
Như bị một cái máy ủi hất văng, tên bảo vệ xui xẻo bay thẳng về phía sau, va thẳng vào vách tường nhà kho, kèm theo âm thanh va đập có sức chấn nhiếp.
“Ầm…”
[Sức mạnh bản thân: , --- Sức mạnh kẻ địch: , --- Không xuất hiện hiệu quả đặc biệt.]
[Đặc hiệu:
[/ Sức mạnh bản thân: , --- Sức phòng kẻ địch: .
/ Đặc hiệu gây nên vết thương nghiêm trọng.
/ Đánh trúng chỗ hiểm: Gần kề tim.
/ Kẻ địch va đập mạnh sau khi bị thương tổn.
Phán định kẻ địch tử vong vừa kết thúc, chỉ trong vòng , giây, một vòng tròn ánh sáng nhỏ xuất hiện lơ lửng trên người tên bảo vệ kia bay vào cơ thể hắn.
[Kinh nghiệm: + ,.]