Hắn không quay đầu lại, hắn biết mình không được phép quay đầu lại, nhưng hắn có thể thấy bóng cô phản chiếu trên chiếc bát đồng đặt trên bàn trà ngay trước mắt.
Cô còn chưa kịp ngồi dậy, Lạp Tô đã đi đến bên cạnh cô, túm lấy tóc cô, kéo lê cô tới trước mặt hắn, ép cô nhìn hắn.
Bởi vì đau, nước mắt của cô bất giác trào ra. Cô khó nhọc thở dốc, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.
Giây phút ấy, đột nhiên hắn không thở được, hắn có thể cảm nhận được hơi thở của cô, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô, thậm chí có thể cảm nhận được cơn đau của cô đang trườn trên làn da hắn, chui vào ngực hắn, xoắn thật mạnh, thật mạnh lương tâm của hắn.
Lạp Tô lại lạnh lùng hỏi.
“Ta cho mày một cơ hội nữa, nhìn cho kỹ, có phải hắn thả mày ra khỏi trại nô lệ không? Có phải hắn đưa mày đến doanh lương thực, bảo mày trốn vào xe lương thực? Trà trộn vào cuối đội không?” Chuỗi câu hỏi liên tục này đã chứng minh Lạp Tô muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Lạp Tô sẽ đánh cô đến khi nào có được câu trả lời hắn ta muốn nghe, cho dù hắn không làm, Lạp Tô cũng muốn cô đổ cho hắn.
Môi cô khẽ run, mặt trắng bệch, lồng ngực vì đau mà không thở nổi, hàng nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, chảy xuống gò má, dòng nước mắt rửa trôi đi vết bẩn trên gương mặt tái nhợt của cô.
“Không. . . . . . Không phải. . . . . .”
Hơi thở mỏng manh phả lên mặt hắn, hắn có thể thấy hình ảnh phản chiếu máu lạnh của mình trong mắt cô, có thể nhìn thấy một con quái vật vì muốn tự bảo vệ mình, vì muốn sống sót mà cố tỏ ra vô cảm.
Hắn không biết cô đang nghĩ gì, hắn không biết tại sao cô không nói. Hắn là con quái vật máu lạnh vô tình, là tên khốn chỉ vì lợi ích của bản thân, rõ ràng cô biết hắn có chết cũng không đáng tiếc. Hắn sẽ không cứu cô, sẽ không giúp cô, cho dù cô nói dối giúp hắn, hắn cũng sẽ để cô chết!
Đấy chính là cách hắn sống – nhìn người bên cạnh chết đi!
Nhưng cô vẫn nói.
“Không phải.”
Trong lúc này, tai hắn ù đi, giọng nói yếu ớt của cô như sấm vang trong đầu.
“Mày nói cái gì?” Trán Lạp Tô nổi gân xanh, dùng sức nắm chặt tóc cô, khiến đầu cô bị kéo giật ra sau, tức giận hỏi lại: “Nói lại lần nữa?”
Cô đau đớn hét lên, gương mặt đầy nước mắt, nhưng vẫn run giọng kiên quyết.
“Không phải hắn. . . . . . Không phải. . . . . . Ngươi có hỏi một trăm lần cũng vậy thôi. . . . . . Ta không phải là nô lệ của hắn. . . . . . Không phải là người trong doanh trại của hắn. . . . . . Ta không biết hắn. . . . . .” Cô bị kéo ra, Lạp Tô không có được đáp án mình muốn liền túm cô đập vào cái bàn bên cạnh.
Hắn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, có thể nghe thấy cô hoảng sợ thở dốc.
Cô chết chắc rồi.
Hắn biết, cô cũng biết.
Cô không muốn chết, cô rất sợ. Hắn có thể thấy nỗi sợ hãi và hoảng hốt của cô, nhưng cũng có thể thấy sự dũng cảm và kiên cường của cô. Cô không hy vọng xa vời rằng hắn sẽ cứu cô, cô vươn tay rút con dao giấu trong ngực ra, lúc bị kéo đến cái bàn thì dùng sức xoay người, tấn công tên Lạp Tô đang túm tóc cô.
Không ngờ tên nô lệ đã bị đánh đến hấp hối kia lại giấu vũ khí trong người, Lạp Tô phát hoảng, không kịp tránh ra, trên mặt đã bị rạch ra một vết máu.
Một nhát dao này khiến Lạp Tô rít gào, rút đại đao bên hông ra chém tới chỗ cô.
Cô cầm con dao ngắn nhỏ, muốn đỡ, nhưng ai cũng biết, cô không thể nào đỡ được. Sức lực và binh khí của hai người quá chênh lệch, cô sẽ bị chém một đao, chết ngay tại đây.
Giúp cô rất ngu xuẩn, sẽ chỉ làm hai người cùng chết ở đây mà thôi. Muốn chạy thoát là chuyện bất khả thi, muốn cứu cô lại càng không thể. Chỉ cần là người có suy nghĩ, chắc chắn sẽ biết mình nên tiếp tục giữ yên lặng, tiếp tục quỳ gối tại chỗ. Hắn không phải là người Mông Cổ, nhưng hắn rất biết cách đánh giặc, đó là chuyện duy nhất hắn am hiểu. Trong quân đội ai cũng biết hắn giỏi đánh trận, hơn nữa hắn cũng rất nghe lời.
Hắn là A Lãng Đằng, là dã thú, nhưng hắn là dã thú được chúng nuôi lớn, hắn đã bị thuần dưỡng.
Chỉ cần hắn để yên, chờ mọi chuyện trôi đi, tướng quân của bộ tộc khác sẽ đuổi đến bảo vệ hắn. Bọn họ thích nhìn Lạp Tô cao ngạo bị sỉ nhục, thậm chí bằng lòng nhận mãnh tướng như hắn, sau đó hắn có thể trở về tiếp tục làm Bách phu trưởng của hắn, sống cuộc đời của hắn.
Dù sao sớm hay muộn gì cô cũng sẽ chết, là người ai cũng sẽ chết . . . .Cô chết chắc rồi . . . .
Tú Dạ biết, cô không hiểu vì sao mình lại nói dối giúp hắn.
Cô hận người đàn ông đó, nhưng cô cũng không muốn hắn chết vì cô.
Tên tướng quân tiên phong đáng chết đó bị cô rạch mặt, tuy vì thế mà hắn ta thả tóc cô ra, nhưng hắn ta cũng đã rút đao. Ánh sáng bạc lóe lên, đại đao chém xuống, cô giơ chủy thủ lên chắn.
Lưỡi dao chạm vào nhau, tuy cô đã cố nắm chặt con dao, nhưng vì sức không địch lại nổi tên kia mà phải lùi lại, con dao gần như trượt khỏi tay cô, lưỡi đao cắt đứt túm tóc đen trên trán cô, sượt qua tai cô, chém về phía đầu vai cô. Cô biết cô sẽ chết ở đây.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bàn tay to đến từ phía sau cầm lấy bàn tay đang nắm dao của cô, giúp cô đẩy bật lại đại đao, quét về phía bên cạnh nửa vòng. Hai lưỡi dao vì lực ma sát nhanh và mạnh mà tóe ra tia lửa, thậm chí cô có thể nghe thấy âm thanh chói tai hệt như khi người ta rèn sắt.
Gần như cùng lúc ấy, một nắm tay từ bên còn lại đấm mạnh vào mặt tên khốn trước mắt. Cô có thể nghe thấy tiếng nắm tay đấm vào xương đầu, thấy mắt tên kia hơi lồi ra như muốn bay ra khỏi hốc mắt.
Tên tướng quân tàn nhẫn đó vẫn không vì thế mà lùi bước, hắn ta gào thét, xoay ngược chuôi đao, chém về phía eo cô.
Người đàn ông phía sau nắm chặt tay cô, xoay cổ tay chắn đao, xoay tròn, lại một lần nữa hất đại đao ra, cùng lúc đó hắn nhấc chân ngăn cản chân đối phương quét về phía cô.
Sau đó, khi cô còn chưa kịp chớp mắt, hắn dùng hai ngón tay chọc vào mắt trái tên kia, móc con ngươi ra. Con ngươi tròn vo bay lên không trung lướt qua trước mắt cô, làm cô suýt nữa nôn ra. Hắn nhân lúc tên kia đang hét thảm thiết, cướp lấy đại đao trên tay tên tướng quân đặt ngang cổ hắn ta, từ sau lưng cô xoay đến sau lưng tên tướng quân, uy hiếp hắn ta, lạnh giọng hét to.
“Không ai được nhúc nhích! Ai dám động đậy, ta sẽ làm thịt Lạp Tô!”
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, cô thấy tất cả binh lính trong lều đều đã rút đao ra, nhưng không ai kịp tiến lên. Câu nói này của hắn càng làm mọi người trong lều cứng đờ.
Sự thay đổi này quá bất ngờ.
Không ai nghĩ rằng hắn sẽ phản kháng, không ai nghĩ hắn lại dám ra tay trong tình huống bất lợi như vậy.
Hắn không nên ra tay, không thể ra tay, nhưng hắn đã làm mất rồi.
Ngón tay hắn còn cắm trong hốc mắt chảy máu đầm đìa của tướng quân, máu đỏ tươi từ hốc mắt tên kia ào ào chảy ra. Cô có thể thấy con ngươi đầy máu của tướng quân đang nằm trên nền thảm trắng như tuyết.
“A Lãng Đằng, ngươi thật to gan! Ngươi điên rồi!”
Tướng quân tức giận, còn chưa chửi xong hai ngón tay hắn đã dùng sức chọc vào hốc mắt hắn ta, lập tức khiến hắn ta đau đến mức phải kêu rên.
Hắn không để ý đến tên kia, chỉ nhìn cô, nói.
“Qua đây.”
Mặt cô trắng bệch, không nghĩ nhiều, cà nhắc đến bên cạnh hắn, giơ con dao lên, đề phòng nhìn những người khác.
Sắc mặt đám vệ binh tái nhợt, lính canh ngoài cửa cũng cầm đao xông vào, nhìn thấy thì ngẩn ra.
Hắn nhìn binh lính xung quanh, dùng giọng điệu lạnh lùng nhất cảnh cáo.
“Tất cả mọi người trong doanh trại này đều biết Lạp Tô là em vợ Đại Hãn, nếu hắn chết, các ngươi cũng đừng mong sống sót. Nghe đây, ta muốn ra khỏi nơi này, ai dám ngăn ta, ta cắt mũi Lạp Tô; ai dám nâng đao, bắn tên, ta cắt tai hắn, sau đó là bàn tay trái, tay phải, cánh tay, hai chân…”
Lạp Tô đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, sau khi thở lại bình thường, không nhịn được nói: “Bên ngoài có mấy vạn đại quân, ta còn có năm nghìn kỵ binh, ngươi không trốn thoát được đâu.”
Hắn vừa nhìn chằm chằm đám người đứng phía trước vừa ấn mạnh vào hốc mắt tên kia, nói: “Tướng quân, nếu ta là ngươi, ta sẽ thức thời một chút. Ngươi phải biết cho dù bây giờ ta chết, ta cũng có thể kéo ngươi theo làm đệm lưng. Nếu ngươi phối hợp, cũng chỉ mất một con mắt, còn không sẽ là cái mạng chó của ngươi. Bây giờ bảo mọi người lui ra ngoài, nếu không ta cắt lưỡi ngươi trước.”
Lạp Tô cắn răng nhịn đau, lúc đầu còn không chịu, nhưng A Lãng Đằng cắm chặt ngón tay trong hốc mắt hắn ta, khiến mặt tên kia vặn vẹo, đau đớn lập tức gào lên.
“Tất cả lui ra….”
Tất cả vệ binh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đành phải lục tục đi ra ngoài.
Đến khi tên lính cuối cùng ra khỏi lều, hắn kéo Lạp Tô đi về phía trước. Cô tập tễnh đuổi theo, thấy hắn đá đổ cái lò giữa lều. Lò lửa đổ xuống đất, trong chớp mắt lửa đã bén sang cái thảm lông dê trắng như tuyết, lan ra nhanh chóng.
“Ngươi là đồ súc sinh trời đánh…”
Hắn không để Lạp Tô mắng xong, lật tay lấy chuôi đao đánh hắn ta bất tỉnh, sau đó cởi chiến giáp tơ vàng trên người tên đang hôn mê kia ném cho cô.
“Mặc vào.”
Cô không có thời gian suy nghĩ, cô biết tình huống đang nguy cấp nên vội vàng mặc áo vào. Hắn không đi đến cửa lớn mà lại xoay người đi lên đài cao của Lạp Tô, đứng trên ghế dựa, vung đại đao rạch một đường từ gần đỉnh lều xuống, sau đó quay đầu vươn tay với cô.
“Chúng ta phải ra ngoài ngay.”
Cô bước lên đưa tay cho hắn, để hắn đỡ cô trèo lên đỉnh lều. Quân lính bên ngoài xôn xao, nhưng đều tập trung ở trước cửa lớn. Sắc trời đã gần tối, không ai chú ý cô đang ở trên đỉnh lều.
Nhưng cô biết, cho dù như thế chỉ cần hai người sơ sẩy một chút sẽ bị bắt ngay lập tức. Cô có thể nhìn thấy rất nhiều căn lều ở gần đấy, lập tức rụt đầu lại.
“Cô…” Nghĩ rằng cô sợ, hắn đang định nói, cô đã ngắt lời hắn.
Cô giẫm xuống đầu vai hắn, vội vàng nói: “Lấy cung với túi tên treo trên tường cho ta.”
Không cần cô giải thích, cô vừa nói đến cung, hắn đã hiểu ngay, lập tức thả cô xuống, xoay người chạy tới lấy cung và tên. Cô vội vàng kéo giật lá cờ treo phía sau ghế của Lạp Tô xuống, lấy đao cắt ra, sau đó thấm dầu lên.
Trong lúc này, cô không nhịn được liên tục nhìn về phía cửa, sợ có người xông vào. Nhưng hiển nhiên là bọn chúng đều kiêng kị Lạp Tô sẽ bị thương, hoặc người được phép ra quyết định vẫn chưa đến.
Hắn thuận tay giật một miếng thảm nỉ bắt lửa xuống. Cô cầm lấy cung tên, hắn bọc vải đã thấm dầu lên mỗi một cung tên, châm lửa rồi đưa cho cô. Cô giẫm lên đầu vai hắn lần nữa, xé đỉnh lều, bắn mũi tên lửa ra. Hai người hợp tác vô cùng ăn ý, trong nháy mắt tám căn lều tròn ở tám hướng khác nhau đồng thời bốc cháy.
Cháy cùng lúc khiến mọi người hoảng loạn.
Càng lúc càng hỗn loạn hơn.
Đến lúc này cô mới đeo cây cung lên người, cầm lấy ống đựng tên hắn đưa buộc vào eo. Nhân lúc mọi người rối loạn, lợi dụng dây lều và lớp thảm nỉ dày trượt xuống. Lều rất cao, cô gần như ngã dúi lên thảm cỏ. Còn chưa đứng vững, hắn đã khiêng tên tướng quân nhảy xuống, vươn tay kéo cô lên, chạy sang bên trái. Đấy không phải là hướng chạy ra ngoài, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, đành phải đi theo hắn.
Mặc dù trên vai còn khiêng tên tướng quân đang hôn mê, nhưng tốc độ của hắn vẫn nhanh hơn cô rất nhiều. Hắn chạy tới trước một căn lều, đảo mắt nhìn quanh, đánh ngất hai gã canh cửa, sau đó khiêng tên tướng quân và hai gã canh cửa vào trong lều.
Cô đi vào theo, đứng sau màn cửa thở dốc. Cô đang định nói cho hắn rằng trốn ở một căn lều khác cũng không giải quyết được vấn đề, thì lại phát hiện ra căn lều này không giống với những căn lều bình thường. Trong này có rất nhiều hòm gỗ, hắn mở hai cái hòm ra, cô còn chưa nhìn thấy rõ đã ngửi thấy mùi lưu huỳnh và tiêu thạch (quặng nitrat kali). Cô không khỏi sững sờ, trong nháy mắt liền hiểu ra trong hòm gỗ là thuốc nổ.
Trời ạ, để thuốc nổ gần lều chủ tướng như vậy? Bọn người kia thật quá ngu ngốc!
Cô quả thật không thể tin được, nhưng đó đúng là thuốc nổ. Hắn mang thuốc nổ ra ngoài, mà cô biết hắn muốn làm gì.
Cô lập tức tiến lên giúp, thuần thục đưa ngòi nổ vào.
Hắn để thuốc nổ vào một bao tải, đưa thanh đao sắc bén của Lạp Tô cho cô: “Kề đao trên cổ Lạp Tô, ta phải đi tìm ngựa, cô chờ ở đây. Ai muốn đi vào, thì cắt tai Lạp Tô, bảo hắn cút đi.”
Cô nắm chặt đao, còn chưa kịp mở miệng, hắn đã lột giày của một gã canh cửa đi vào, nhặt đao của gã canh cửa lên, chạy ra ngoài.
Bởi vì không có lựa chọn nào khác, cô chỉ có thể tóm lấy Lạp Tô đang nằm trên mặt đất, kề dao lên cổ tên kia. Không chỉ vì cô sợ có người xông vào, mà còn vì cô lo tên này sẽ đột nhiên tỉnh lại.
Thời gian chầm chậm trôi qua, cô có thể nghe thấy tiếng xôn xao bên ngoài, nghe thấy tiếng người hét ngựa hí.
Tim cô đập mạnh từng tiếng nặng nề; lòng bàn tay đổ mồ hôi, làm ẩm cả chuôi đao.
Ngoài lều có ánh lửa lóe lên mà bên trong lại ảm đạm u ám.