“Được rồi, đi thôi, đi thôi, tất cả đi theo ta. Các ngươi nghe thấy A Lãng Đằng nói rồi đó. Ở đây chỉ cần ngươi có thể sống sót, sáng chiều hàng ngày đều sẽ phát cơm. Ở chỗ chúng ta năm người làm một đội. Bốn người dùng thương mâu, một người dùng nỏ, đêm trước khai chiến mới phát cho các ngươi. . . . . .” Đại binh mang theo bảy người đi ra ngoài, tiếng nói càng lúc càng xa.
Quái vật nhìn cậu một cái, chỉ vào cái chăn lông rách nhất cậu từng thấy, nói: “Tự đi tìm chỗ đi.”
Sau khi trời tối, nhiệt độ không khí giảm mạnh. Cậu hơi chần chờ, cuối cùng vẫn rúc vào góc, dùng cái chăn rách quấn lấy mình. Cậu lặng lẽ đưa tay để lên ngực, nắm chặt cọc gỗ sắc nhọn vừa mới lén giấu trong quần áo, sau đó chờ chuyện kia xảy ra.
Nhưng quái vật lại không để ý tới cậu, không đến làm xằng bậy với cậu, cũng không làm bất cứ chuyện gì. Tên kia chỉ đi đến bên tấm chăn lông gần đống lửa nhất, cầm một cái khăn vừa hôi vừa cũ, ôm đại đao nằm xuống.
Gió ở bên ngoài lều thổi ào ào, ánh lửa trong lò đất bập bùng.
Cậu thỉnh thoảng nghe được tiếng có người đi qua ngoài lều, nghe thấy tiếng nói chuyện của mọi người phía xa. Cậu nhìn chằm chằm con quái vật dường như đã ngủ say kia, cậu không biết qua bao lâu, nhưng tên kia từ đầu tới cuối không hề xoay người lấy một lần.
Con quái vật đó nhất định còn thức, còn thức.
Cậu biết, nhưng cậu không thể không chú ý đến con dao vẫn còn cắm trên mặt đất, chuôi dao như đang dụ dỗ cậu. Tuy miếng cọc gỗ này vô cùng sắc nhọn, nhưng không thể nào chắc chắn được bằng dao.
Đêm đã khuya, củi lửa đã cháy hết, tiếng người bên ngoài cũng nhỏ dần.
Biết đâu hắn có thói quen ngủ không xoay người?
Cậu nhìn tên quái vật kia, lại không kìm lòng được liếc con dao một cái. Sau một lúc lâu, cậu buông cọc gỗ, từ từ, cực kì cẩn thận, không dám phát ra chút tiếng động nào.
Quái vật vẫn không động đậy, chỉ có ngực phập phồng đều đều theo hô hấp.
Thật vất vả cậu mới tới được gần con dao, kích động cầm chuôi dao dùng sức rút ra. Vốn tưởng rằng như vậy có thể rút ra, ai biết nó lại không nhúc nhích.
Cậu sửng sốt, dùng hai tay nắm chuôi dao, cố hết sức rút ra, thậm chí còn giật giật giay giay nhưng con dao vẫn không nhúc nhích, giống như đã hòa vào đất.
Cái chết tiệt gì thế này?!
Cậu vừa nóng vừa giận, nhưng đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi. Cậu lo lắng nhìn về phía tên kia, lại thấy trên người quái vật đầy các vết sẹo lớn nhỏ khác nhau. Sau đó cậu nhận ra một chuyện, cho dù cậu có thể rút dao ra nhưng cũng không thể nào giết chết hắn.
Cậu bây giờ không thể giết được tên quái vật này.
Cậu rất muốn xông lên móc hai mắt hắn, dùng cọc gỗ sắc nhọn trong tay đâm cho hắn mấy phát. Nhưng cậu quá gầy yếu, không thể nào gây ra được vết thương lớn hơn, sâu hơn những vết sẹo kia, không đủ để trí mạng đưa con ác sói này vào chỗ chết. Cậu phải chờ, đợi đến lúc con quái vật này bị thương nặng, đợi đến ngày con sói này yếu ớt hơn cậu.
Nếu muốn báo thù cho mẹ thì cậu phải nhẫn nại chờ đợi.
Cho nên, dù có phẫn hận không cam lòng, cậu vẫn bỏ con dao, cẩn thận bò về chỗ cuộn mình lại.
Cậu có thể đợi, từ trước đến nay cậu rất giỏi chờ đợi.
Cậu sẽ chờ cơ hội giết con quái vật kia báo thù cho mẹ.
Đời này cậu chưa hận người nào như vậy.
Không, hắn không phải người, đám quân Mông Cổ này cũng không phải là người, là quỷ, ác quỷ.
Ác sói…..
Mắt đỏ ngầu, cậu ôm đầu gối, trong đêm tối nhìn chằm chằm con quái vật kia.
Có người đá chân cậu hai cái.
“Oắt con, dậy mau!” Tiếng gầm không kiên nhẫn ù ù rót vào tai.
Cậu bỗng giật mình tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy tên kia hai tay khoanh trước ngực, nhíu mày nhìn cậu, gầm lên.
“Trời sáng rồi, đi nhận cơm!”
Quái vật nhìn có chút mờ ảo, sau đó cậu mới phát hiện vì mơ thấy mẹ nên trong mắt cậu đong đầy nước mắt. Nước mắt nóng bỏng chảy xuống gò má. Không biết vì sao cậu lại cảm thấy xấu hổ. Cậu giận dữ trừng tên kia, nâng tay lau nước mắt trên mặt, đứng lên, xoay người đi.
“Oắt con còn chưa dứt sữa.”
Khóe mắt cậu giật giật, lửa giận lại trào lên. Cậu cắn chặt khớp hàm, nhịn xuống.
Cậu bò dậy, vỗ vỗ đất trên người, lau mặt, vén những lọn tóc xõa xuống ra sau tai rồi mới sải bước đi ra ngoài. Cậu không chú ý tới quái vật kia nhíu mày nhìn động tác của cậu, khóe mắt giật giật, chửi thầm một tiếng.
Cho rằng hắn còn có việc cần sai bảo nên cậu quay đầu lại, nhướn mày.
Quái vật chỉ trừng cậu, thô lỗ nói: “Nhìn cái gì, còn không đi mau?”
Cậu dùng hết sức để kìm nén mới không cãi lại hắn, ép mình nhanh chóng quay đầu đi ra ngoài để tránh không nhịn được lại phản bác những lời nói ác ý của tên khốn này.
Phía chân trời trắng nhạt còn chưa sáng hẳn. Bên ngoài rất lạnh, thở cũng thở ra khói trắng. Nhưng ngoài lều mọi người đã tốp năm tốp ba bắt đầu hoạt động, cầm bát gỗ xếp hàng nhận cơm canh từ lính cần vụ.
Cậu xoa bàn tay nhỏ lạnh như băng, sải bước đi đến bếp.
Sau tối qua, lính cần vụ đã biết cậu là chân chạy vặt mới của A Lãng Đằng, ưu tiên cho cậu một chén cháo sữa ngựa cùng một đĩa thịt dê nướng.
Cậu nhận cháo cùng thịt về lều. Ngửi mùi thịt, cậu bắt đầu cảm thấy đói.
Trong lều, quái vật đã mặc xong quần áo và giáp da, đang mài một cây đao. Cậu đặt bát cháo và đĩa thịt đến. Còn chưa đặt xuống đất, quái vật đã dùng tay phải nhận lấy bát cháo uống một ngụm lớn, tay trái lấy đao cắt một miếng thịt bắt đầu ăn ngon lành.
Ục!!!
Tiếng vang như tiếng ếch kêu đột nhiên vang lên khiến quái vật sửng sốt, dừng tay.
Quái vật từ từ ngước mắt lên.
Ục ục ục. . . . . .
Cậu buồn bực lại xấu hổ, nhưng không ngăn cản được cái bụng đói kêu vang.
Từ sáng sớm hôm qua, cậu đã không có hạt cơm nào vào bụng, thậm chí cả nước cũng chỉ uống hai ngụm. Đêm qua cậu còn chưa cảm thấy đói, nhưng ngủ một giấc tỉnh lại, ngửi thấy mùi thức ăn, bụng của cậu liền tự động kháng nghị.
Quái vật vẫn trừng mắt nhìn cậu, tuy rằng xấu hổ nhưng cậu vẫn cố trừng lại.
Nhất thời, hai người mắt to trừng mắt nhỏ giằng co.
Quái vật trừng cậu, lại từ từ mở miệng cắn một miếng thịt.
Cậu ép mình không được nuốt nước miếng, ép mình nhìn đi chỗ khác, nhưng cậu thật sự rất đói bụng, đói đến mức bụng dán vào lưng rồi. Cho nên dù cậu đã nhìn sang chỗ khác nhưng vẫn ngửi được mùi thịt dê nướng. Trước kia cậu cảm thấy ăn không quen đồ ăn quan ngoại nhưng sau khi đói bụng một ngày một đêm, mùi thịt dê nướng đó khiến cậu chảy nước miếng.
Cho nên, bụng của cậu vẫn rất không phối hợp lại reo vang.
Ục ục. . . . . . ục ục ục. . . . . .
“Mẹ kiếp.”
Một tiếng chửi bỗng vang lên. Cậu quay đầu chỉ thấy quái vật kia ăn nốt miếng thịt dê cuối cùng trên đao, lại cầm bát cháo sữa ngựa đặt trên mặt đất, thô lỗ trừng cậu, nói: “Cầm lấy, ăn nhanh lên.”
Cậu cứng đờ nhìn tên kia, không chịu động đậy.
“Ăn mau, lát nữa còn phải làm việc, ta không muốn tối nay phải khiêng ngươi về!” Nói xong, quái vật kia đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, có một giây cậu rất muốn cầm bát cháo nện vào người tên khốn kia. Nhưng bát cháo lại bắn ra một chút khiến cậu nhớ ra đây là đồ ăn, mà trên đường xuất quan đi về phía Bắc cậu biết lương thực quý đến nhường nào. Thế nên dù khó chịu, cậu vẫn ngăn mình lãng phí đồ ăn.
Hơn nữa, là một nô lệ, cậu biết phải có thể lực mới có thể sinh tồn được, huống hồ cậu cũng đói khát lắm rồi.
Cho nên, tuy rằng không thích đồ ăn của người Mông Cổ, nhất là loại cháo trắng sữa ngựa này, cậu vẫn bịt mũi đổ cháo vào miệng.
Ai biết, cháo sữa ngựa này không những không có mùi giống trước kia cậu từng uống, mà còn có vị thanh khiết, hơi hơi ngọt. Tuy rằng không thể nói là rất ngon nhưng cũng không chua, không khó uống. Cậu hơi sững sờ, lại uống thử một ngụm nữa.
Thật sự không chua cũng không tanh. Cháo ấm nóng vào dạ dày khiến bụng thoải mái hơn. Cậu ngồi quỳ ở trên thảm nỉ, lại từ từ uống một ngụm nữa.
Sau khi uống cậu lại càng thèm ăn hơn. Uống xong cháo, cậu phát hiện quái vật kia không ăn hết đĩa thịt dê. Cậu không nhịn được vươn tay xé một miếng nhỏ, sau đó lại một miếng, một miếng nữa.