Chương
Trán La Vĩ đầy mồ hôi, nhưng không dám lau.
“Chậm trễ, tôi thấy là đang đi tìm người giúp đấy chứ?”
Một câu nói lại khiến La Vĩ như rơi vào hầm băng.
Không ngờ Sở Bắc chỉ liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của ông ta.
Đang lúc không biết làm sao, lại thấy Sở Bắc cười xua tay.
“Cũng tốt, cho ông ta thêm mười phút nữa”.
“Tôi cũng rất tò mò ông ta có thể mời được người nào đến”.
Núi Kỳ Hoàng nằm ở phía bắc Tân Hải, và bờ phía nam của Tân Hà.
Mặc dù độ cao không quá một trăm trượng nhưng nó lại rất nổi tiếng ở thành phố Tân Hải.
Không vì gì khác, núi Kỳ Hoàng nhỏ bé này lại là nơi ẩn cư của các nhân vật tầm cỡ ở Tân Hải, không có tiền không vào được Tân Hải, không có danh vọng địa vị cũng đừng mơ bước vào Kỳ Hoàng.
Một trăm năm nay, gần như tất cả những người có tầm cỡ ở Tân Hải sau khi từ chức về hưu đều sẽ chọn sống ẩn ở nơi này.
Giữa rừng núi nhỏ bé có đến mấy mơi căn biệt thự.
Nhưng chủ nhân của mỗi một căn biệt thự đều là những nhân vật tầm cỡ vừa nhấc chân một cái đã có thể khiến Tân Hải loạn lạc.
Con đường núi quanh co yên tĩnh, một chiếc xe Bentley chạy đến, băng qua Tân Hà đi thẳng vào sườn núi.
Sau đó dừng lại trước một căn biệt thự trông cổ kính.
Cửa xe mở ra, La Vạn Sơn vội vàng bước xuống.
Chưa kịp lau mồ hôi đã vội vã chạy vào sân.
“Quản gia Chung, ông Mạc đang ở đâu? Làm phiền ông giúp tôi chuyển lời, tôi có việc gấp muốn nhờ ông cụ giúp”.
Một ông lão hơn năm mươi tuổi đang mặc một bộ quần áo làm bằng vải thô, cầm cây chổi tre đang quét dọn lá rụng trong sân.
La Vạn Sơn như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng bước đến hỏi.
“Ồ? Hóa ra là ông La à, có chuyện rắc rối gì mà khiến ông gấp gáp đến thế?”
Ông lão ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là La Vạn Sơn thì trong ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Mặc dù ông ta chỉ là quản gia quèn ở đây nhưng cũng rất tùy ý trong cách xưng hô với La Vạn Sơn.
“Ông cụ đang luyện chữ, không thích bị người khác làm phiền, đợi một chút”.
Nhưng La Vạn Sơn nghe thế càng lo lắng đến mức vỗ đùi.
“Quản gia Chung, xem như tôi cầu xin ông, ông mau giúp tôi chuyển lời đi, nếu không nhà họ La sẽ gặp đại họa”.
“Hử?”
Quản gia Chung hơi ngạc nhiên, dù sao nhà họ La cũng là gia tộc hạng hai, bình thường không có kẻ dám đối địch, có thể gặp phải rắc rối gì được chứ?
“Được rồi, tôi giúp hỏi một chút, gặp hay không thì tôi cũng không biết”.
Quản gia Chung lắc đầu không hỏi nhiều, buông cây chổi xuống đi vào trong.
“Vâng vâng, quản gia Chung vất vả rồi”.
La Vạn Sơn vui mừng đứng ngoài cửa đợi.
Mạc Thư Vân – dù là hiện tại, không ai ở Tân Hải không biết đến cái tên này.