Chương
Nhưng nếu là hai mươi năm trước, chỉ riêng cái tên này thôi cũng đủ để dọa trẻ con khóc.
Đây là nhân vật truyền kỳ thế hệ đầu ở Tân Hải, Mạc Thư Vân đã tung hoành bốn mươi năm ở đây.
Bất kể là giới chính trị, kinh doanh cho đến thế giới ngầm, ông ta đều có tầm ảnh hưởng rất lớn.
Sau khi thành danh mấy chục năm, vào vài năm trước ông ta đã chọn sống ẩn ở núi Hoàng Kỳ.
Dù là thế, chỉ cần một câu nói của ông ta thì cả Tân Hải đều dậy sóng.
Ngay cả chủ tịch thành phố Chu Minh Hạo cũng phải cung kính gọi một tiếng ông Mạc khi gặp ông ta.
Năm đó nhà họ La nhờ dựa vào Mạc Thư Vân mới có cơ hội quật dậy trở thành gia tộc hạng hai.
Mà nhà họ La cũng giúp Mạc Thư Vân làm không ít việc không thể lộ ra ánh sáng.
Có thể nói La Vạn Sơn cũng là một trong các học trò của Mạc Thư Vân.
Chỉ là sau khi sống ẩn, Mạc Thư Vân gần như không xen vào chuyện thế tục nữa.
Nếu lần này rơi vào đường cùng, ông ta cũng sẽ không đến cầu cứu Mạc Thư Vân nữa.
Trong cả Tân Hải này, ông ta nghĩ người có thể đối đầu với Thần Tướng Trấn Quốc không ai khác, chỉ có Mạc Thư Vân.
Quản gia Chung đi xuyên qua đại sảnh, đến trước một cánh cửa gỗ được chạm khắc hình rồng, nghiêm trang cổ kính.
Cốc cốc cốc!
Ba tiếng gõ cửa.
Lúc luyện chữ, ông cụ ghét nhất bị người khác làm phiền.
Ngay cả ông ta cũng không thể đảm bảo La Vạn Sơn có thể gặp được người không.
“Vào đi!”
Một lúc sau, sau cánh cửa vang lên giọng nói đầy uy nghiêm.
Quản gia Chung mở cửa ra, mùi mực thơm nồng xộc vào mũi.
“Chuyện gì?”
Trong phòng sách rộng lớn chỉ thấy một ông lão tuổi gần sáu mươi, tóc hoa râm nhưng tinh thần vẫn rất tốt, trên thân mặc áo dài màu xám đường may cổ xưa.
Ông ta hỏi rồi thì tay hơi nhúc nhích nhưng không ngẩng đầu lên.
Quản gia Chung cúi đầu: “Ông cụ, La Vạn Sơn có việc muốn gặp”.
“La Vạn Sơn? Ông ta đến làm gì?”
Mạc Thư Vân hơi ngạc nhiên, giọng nói uy nghiêm gây áp lực cho quản gia Chung.
“Thôi vậy, bảo ông ta vào đi”.
“Vâng!”
Quản gia đáp, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, La Vạn Sơn cũng không ngẩng đầu lên dù chỉ một lần.
“Ông Mạc, cầu xin ông cứu tôi với, nếu không nhà họ La sẽ không còn tồn tại nữa”.
Không lâu sau La Vạn Sơn đẩy cửa bước vào.
Bày ra bộ dạng khổ sở cầu xin như trời sắp sụp đến nơi.
Nhưng Mạc Thư Vân dường như không nghe thấy điều này, vẻ mặt vẫn như cũ nhưng động tác đã dừng.
Ông ta thì từ tốn nhưng La Vạn Sơn lại sốt ruột lo lắng không chờ nổi nữa.