Chương
La Vạn Sơn mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển chạy vào.
Vừa bước vào cửa, La Vạn Sơn đã nhìn thấy thi thể của La Hoàng.
Tình trạng chết rất bi thảm, khiến ông ta sợ đến mức run rẩy.
Ông ta vô thức ngẩng đầu lên, khi lại nhìn thấy Sở Bắc, trong lòng đã có cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Hôm qua, trong mắt ông ta, Sở Bắc chỉ là một đứa con rể vô dụng mà mình chỉ cần giơ một ngón tay lên là có thể dễ dàng nghiền ép chết anh.
Nhưng bây giờ…
Cả người La Vạn Sơn run lẩy bẩy, không có can đảm nhìn thẳng vào Sở Bắc.
Thấy gia chủ đã về, người nhà họ La đều ngẩng đầu lên cảm thấy vui mừng.
Nhất là La Vạn Thủy, mặc dù ngày thường ông ta bất hòa với La Vạn Sơn.
Nhưng bây giờ ông ta cũng đang đợi La Vạn Sơn báo thù cho con trai ông ta.
La Vạn Thủy nhếch môi, nhưng không đợi ông ta lên tiếng.
Đã thấy La Vạn Sơn tiến về trước một bước hơi cúi người xuống với Sở Bắc.
“La… La Vạn Sơn chào cậu Sở”.
Chỉ một câu thôi đã khiến cả sảnh lớn lại rơi vào tĩnh lặng.
Mọi người há hốc miệng không thể tin được nhìn cảnh tượng này.
La Vạn Thủy nuốt vào trong những lời định thốt ra.
Con ngươi trừng lớn như vừa gặp ma.
Đường đường là gia chủ nhà họ La mà lúc này lại cung kính như thế với một kẻ mù?
Mọi người đều có suy nghĩ như thế, chẳng lẽ gặp ma thật rồi sao?
Chỉ có La Vĩ thầm thở phào.
Nhưng nhìn trái ngó phải lại chỉ có một mình gia chủ quay về, sắc mặt ông ta lại trở nên xấu đi.
Bầu không khí hơi quái lạ!
Trong sự quái lạ còn có áp lực.
“Thú vị!”
Cuối cùng Sở Bắc ngẩng đầu lên phá vỡ sự yên tĩnh.
Nhưng mọi người không khỏi nhìn nhau.
Thú vị?
Có ý gì đây?
Ngay cả La Vạn Sơn cũng hơi nhíu mày.
“Trước đó ông đi mời người giúp đỡ về, tại sao lại về có một mình?”
Sở Bắc ẩn ý cười nói.
Nhưng La Vạn Sơn nghe thế da dầu tê dại, lông tơ cả người đều dựng thẳng đứng.
“Cậu Sở, tôi, tôi…”
La Vạn Sơn hoảng hốt không nói nên lời, lời đã đến bên miệng như không thốt ra được.
“Ông chỉ có một cơ hội để giải thích, là chết hay sống là do ông chọn”.
Sở Bắc tựa người vào ghế, lạnh nhạt nói.