Chương
Không động đậy, cũng không nói gì.
Sắc mặt La Vạn Sơn càng trở nên khó coi, tư thế đang cúi người, ông ta càng cúi xuống sâu hơn.
“La Vạn Sơn xin gặp cậu Sở”.
Chỉ là giọng của ông ta đã bắt đầu hơi run lên.
Ông ta đã đến muộn, hậu quả lại rất nghiêm trọng.
Vừa dứt lời, cả sảnh lớn lại rơi vào im lặng.
Mọi người cúi đầu hoàn toàn không dám nhìn Sở Bắc.
La Vạn Sơn cắn răng, ngược lại Mạc Thư Vân lên tiếng.
“Cậu Sở, tôi…”
“Đủ rồi!”
Nhưng vẫn chưa nói hết đã bị Mạc Thư Vân ngắt lời.
Bị Sở Bắc làm lơ hai lần, La Vạn Sơn có thể nhịn nhưng Mạc Thư Vân không thể nhịn nổi, ông ta lập tức nổi giận.
Mạc Thư Vân ông ta tung hoành Tân Hải mấy mươi năm.
Bất kể đến đâu không phải luôn được người ta cung kính đón tiếp sao?
Dù là chủ tịch thành phố khi gặp ông ta cũng gọi một tiếng ông Mạc.
Nhưng chàng trai đối diện thế mà lại xem thường ông ta.
Nếu chuyện này có thể nhịn thì còn gì không thể nhịn được nữa.
“Hừ! Tôi ngược lại muốn xem ai dám kiêu căng, không xem tôi ra gì”.
Mạc Thư Vân tức giận nói, cất bước đi vào trong.
“Đứng lại!”
Cuối cùng Sở Bắc cũng lên tiếng.
Chỉ hai chữ thôi cũng đã khiến Mạc Thư Vân khựng lại.
Ngay cả ông ta cũng không biết tại sao.
Dường như nếu không nghe lời thì sẽ xảy ra một việc rất đáng sợ.
“Cậu là Sở Bắc?”
Vừa vào đến cửa đã bị ra uy, sắc mặt Mạc Thư Vân rất khó coi.
Mắt nhìn chằm chằm vào Sở Bắc, nhưng ông ta quả thật không nhìn thấu được rốt cuộc Sở Bắc có điểm gì khác biệt.
Tên ở rể, bị mù…
Cậu ta có tư cách gì mà khiêu khích mình?
“Ông đến trễ rồi”.
Sở Bắc ngẩng đầu lên, giọng điệu rất bình thản.
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi đã khiến nội tâm của La Vạn Sơn rơi xuống đáy cốc.
Mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống.
“Đến trễ thì sao?”
Mạc Thư Vân hừ một tiếng, bất mãn nói.
“Sở Bắc phải không? Trước khi nói chuyện, cậu tốt nhất nên nghe ngóng xem tôi là ai đã”.