Chương
“Chu Minh Hạo đến nhà họ La làm gì, đừng nói ông ta ra tay với nhà họ La nhé?”
“À phải rồi…”, tâm phúc bỗng nghĩ ra gì đó.
“Hình như ông cụ Mạc Thư Vân cũng đến nhà họ La, sau đó vội vàng đi ra khỏi đó, trông bộ dạng sợ hãi gì đó lắm…”
“Mạc Thư Vân? Mạc Thư Vân ở núi Kỳ Hoàng?’
Dương Xuyên hơi bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy hứng thú.
“Chỉ một Chu Minh Hạo vẫn chưa dọa được Mạc Thư Vân đâu nhỉ?”
Là nhân vật tầm cỡ ở thành phố Tân Hải, dĩ nhiên Dương Xuyên từng nghe nói đến danh tiếng của Mạc Thư Vân.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì người này từng đến nhà họ Dương để tặng đủ thứ quà tặng vào dịp lễ tết.
Vẻ ngoài ông ta vẫn khá nho nhã, lịch sự, văn vẻ nhưng Dương Xuyên biết ông ta chỉ đang giả vờ làm một đấng quân tử.
Thế nên dĩ nhiên Dương Xuyên sẽ không để tâm đến ông ta.
Nhưng hắn ta không ngờ chuyện này lại có liên quan đến người này.
“Tên mù đó thì sao? Còn con gái hắn nữa, thế nào rồi?”
Tâm phúc cau mày, vẻ mặt thêm vài phần nghiêm túc.
“Thiếu chủ, Sở Bắc và con gái hắn không có chuyện gì, vẫn bình an vô sự, mà người mà La vạn Sơn phái đi đều chết hết”.
“Chết rồi?”
Lúc này Dương Xuyên mới thật sự ngây người.
Vốn dĩ hắn ta cứ tưởng giải quyết một tên mù là chuyện dễ dàng.
Chẳng ngờ sự việc đã phát triển đến mức vượt xa dự đoán.
Đến bây giờ hắn ta cũng không hiểu mấu chốt của vấn đề nằm ở đâu.
Sở Bắc? Hay là Chu Minh Hạo?
“Không được, tôi phải gọi điện hỏi thử xem”.
Suy nghĩ một hồi lâu, Dương Xuyên càng cảm thấy thắc mắc.
Dương Xuyên tìm đến cuối danh bạ, sau đó gọi cho số điện thoại đó.
“Ai đấy?”
Điện thoại vang lên ba hồi chuông, rất nhanh đã có người nhấc máy.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói khá thờ ơ.
“Là tôi, Dương Xuyên đây!”
Dương Xuyên đáp.
Đầu bên kia sửng sốt một lúc, giọng điệu dịu lại một chút.
“Hóa ra là cậu Dương, cậu đến Tân Hải mà không báo trước một tiếng, tôi cũng chỉ có thể cố gắng làm chủ nhà đón tiếp”.
Dương Xuyên không có hứng thú với mấy lời khách sáo như vậy.
“Vẫn nên miễn đi, tôi chỉ muốn hỏi ông, rốt cuộc hôm nay nhà họ La đã xảy ra chuyện gì?”