Chương
Một đêm yên tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, Sở Bắc nắm tay Lạc Vũ Tâm, xuất hiện trước cổng nhà trẻ dành cho quý tộc của thành phố Tân Hải.
Lần này Lạc Vũ Tâm nằm viện khá lâu nên đã làm thủ tục tạm thời nghỉ học.
Hôm nay cũng chỉ cần hủy trạng thái xin nghỉ là được.
Lạc Tuyết còn đang bận rộn với chuyện của công ty không đến mà giao cho Sở Bắc trách nhiệm này.
“Bố ơi, đây là nơi con đi học ạ”.
Tiểu Vũ Tâm mặc một bộ đồng phục trường màu trắng đen xen lẫn với hai bím tóc xinh xắn.
Kết hợp với cặp sách nho nhỏ.
Phối với khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, đáng yêu biết bao nhiêu.
“Ừ, bố dẫn con vào nhé”.
Sở Bắc mỉm cười.
Anh mặc một bộ quần áo thường ngày rất đơn giản, mặc dù hơi mộc mạc nhưng lại rất sạch sẽ, gọn gàng.
Dưới đôi kính râm, đôi mắt ấy bớt đi vài phần trống rỗng.
Dường như ánh sáng đang từ từ xuất hiện.
“Vâng ạ!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trên đường đi, Tiểu Vũ Tâm cực kỳ phấn khích.
Lúc này cô bé càng vui vẻ nhảy nhót, cuối cùng mình cũng được bố đưa đến trường.
“Này này, nói hai người đó, làm gì thế?”
“Đây là trường học, người không có phận sự cấm vào trong”.
Nhưng hai bố con còn chưa vào trong đã bị một nhân viên bảo vệ quát.
Lời nói còn có chút xem thường.
“Tôi đưa con gái đến đi học, có vấn đề gì sao?”
Sở Bắc nắm tay Tiểu Vũ Tâm giải thích.
“Đi học? Con gái cậu tên gì?”
Bảo vệ nhíu mày, cả người chắn trước mặt hai bố con Sở Bắc.
“Bác ơi, cháu tên Lạc Vũ Tâm, xin nghỉ học một tháng rồi, hôm nay lần đầu đến học á!”
Tiểu Vũ Tâm mặt ửng hồng nở nụ cười, chủ động giải thích.
Thế nhưng nghe đến ba chữ Lạc Vũ Tâm, bảo vệ híp mắt lắc đầu.
“Trường chúng tôi không có học sinh tên Lạc Vũ Tâm, đi mau đi, đừng chắn đường của người khác”.
Hử? Không có?
Sở Bắc nhíu mày.
Tiểu Vũ Tâm cũng trợn to mắt: “Bác ơi, cháu học ở đây nửa năm rồi, sao lại không có tên? Chắc chắn là bác nhớ nhầm rồi”.
“Tôi nói không có là không có, không nghe hiểu tiếng người à?”