Chương
Vừa nãy, Triệu Hà gần như là dùng hết sức mình, hung hăng đánh Sở Bắc.
Mà Sở Bắc lại như trứng chọi đá, muốn dùng thân thể để ngăn gậy của ông ta lại.
Đúng là nực cười!
Thế nhưng, kết quả lại ngược lại!
Vốn nghĩ rằng cánh tay này của Sở Bắc chắc chắn nát rồi.
Nhưng thứ bị đánh nát lại là cây gậy trong tay.
Cạch!
Tiếng cây gậy trong tay rơi xuống.
Cả người Triệu Hà run rẩy, trong lòng chỉ còn lại sợ hãi.
Tên mù này, rốt cuộc là người hay quỷ?
“Gậy, không phải chơi như vậy!”
Sở Bắc đứng dậy, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ.
Trông rất thản nhiên nhặt cây gậy lên, lúc nói chuyện tay cũng khẽ dùng lực.
Rắc!
Âm thanh khiến người ta sởn gai ốc, giống như xương cốt bị bóp nát vậy.
Cây gậy sắt như ống nước ở trong tay Sở Bắc, lại giống như kẹo bông gòn.
Không thấy dùng lực, nhưng thoáng chốc đã bị vò thành khối sắt!
Đôi mắt Triệu Hà trợn tròng, lạnh cả sóng lưng.
Sức mạnh của con người thật sự có thể làm được như vậy sao?
“Nói chuyện không được đã động tay động chân, như vậy không tốt!”
Sở Bắc tiện tay ném khối sắt đi, khẽ lắc đầu.
“Phạt quỳ xuống tự kiểm điểm ba ngày, có ý kiến gì không?”
“Tôi…”
Triệu Hà lắp bắp, nhưng vừa mới thốt ra một chữ…
Ầm!
Trên vai, bỗng chốc như bị một tảng núi đè xuống.
Triệu Hà gần như không thể phản kháng, lập tức quỳ xuống đất.
Đầu gối đập mạnh xuống đất, đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng hai chân giống như mọc dưới đất vậy, dù có giãy giụa thế nào cũng không thể chuyển động được nửa bước.
Muốn xin tha nhưng lời đến bên miệng cũng không thể nào nói ra.
Trong lòng chỉ còn lại nỗi sợ!
Lúc này, cuối cùng kẻ này cũng hiểu.
Người đàn ông trước mặt, chắc chắn không phải là người mà mình có thể dây vào.
“Nếu đã không có ý kiến, thì cứ quỳ đi!”
Sở Bắc định thần lại, ngồi xuống ghế đá.
Vẻ mặt bình tĩnh, như thể chẳng có gì xảy ra.
“Tên vô dụng này, đến thằng mù cũng không đuổi đi được, bây giờ còn quỳ xuống?”