Chương
Cả Long Quốc gần như đã đến nước sinh tử tồn vong, cực kỳ nguy hiểm.
Vào thời khắc quan trọng, là Thần Tướng Trấn Quốc đã đứng lên cứu đất nước.
Dẫn đầu hai trăm ngàn quân sĩ Bắc Dã chiến đấu mười ngày ở sông Bắc Thiên, khiến đại quân Sa Đằng thất bại liên tiếp.
Phá hủy bia ranh giới mà Sa Đằng tự lập ra, cứu Long Quốc thoát khỏi biển lửa.
Nghe nói lúc đầu cả con sông Bắc Thiên đều trở thành màu đỏ của máu.
Kéo dài đến mười dặm.
Trận chiến này cũng khiến uy danh của thần tướng trấn quốc được người dân Long Quốc ca tụng.
Nhưng sao tên mù này lại biết rõ như thế?
Lẽ nào…
Hai người gần như đều nghĩ đến khả năng đó.
Điều đó dường như là không thể nhưng lại là khả năng duy nhất có thể xảy ra.
“Lẽ… lẽ nào cậu là…”
Lý Hải Bắc nhìn Sở Bắc, cả người run lẩy bẩy.
Muốn xác nhận lại thân phận của Sở Bắc, nhưng bốn chữ Thần Tướng Trấn Quốc lại nặng như Thái Sơn.
Không thể nào nói ra thành lời được.
Trương Phục Hưng cũng thế, há hốc miệng nhìn Sở Bắc.
Ông ta muốn biết câu trả lời.
Sở Bắc cũng chỉ ôm con gái không nói gì.
Mà Lý Hải Đông lại thở dài, vừa cố ý vừa vô ý gật đầu.
Bùm!
Cả người Trương Phục Hưng ngã xuống, hồi lâu sau vẫn không đứng lên được.
Trong mắt chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận.
Lý Bắc Hải hóa đá.
Con ngươi phóng lớn, cuối cùng bị tuyệt vọng nuốt chửng.
Tên mù láo xược, ngông nghênh chỉ là một tên nhà quê trong mắt họ… Thế mà lại là Thần Tướng Trấn Quốc?
Hai người không biết nên vui hay nên sợ nữa.
Có thể sống đến bây giờ đã là sự ban ơn của Sở Bắc rồi.
“Nhạt nhẽo!”
Sở Bắc nhẹ nhàng lắc đầu.
Anh chỉ muốn cho con gái đến để học, chứ không phải gặp nhiều phiền phức như vậy.
Anh đã không muốn xảy ra ẩu đả, nhưng ở đây lại có người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Nếu như hôm nay người đứng đây là Lạc Tuyết, e là cô đã phải chịu thiệt rồi!
“Cậu Sở, cậu…”
Lý Hải Đông tiến tới một bước, thận trọng nói.
“Ông cứ làm theo ý ông đi!”