Chương
Cậu chủ nhà họ La bị phế thì cũng coi như cả nhà họ La bị vả mặt.
Bọn họ không đến gây chuyện đã là tốt lắm rồi.
Vậy mà còn muốn người ta đến xin lỗi nữa ư?
Đúng là hoang đường!
“Sao còn đứng ngây ra làm gì? Mau lên xe đi?”
Chu Cầm chặn một chiếc taxi lại, nhìn thấy Sở Bắc vẫn đứng ngây ra đó, lập tức quát!
“Tôi cảnh cáo cậu, lát nữa gặp người nhà họ La tốt nhất nên biết điều một chút, nếu cậu dám làm liên luỵ tới tôi thì cậu chết chắc rồi đấy!”
Khi lên xe, Chu Cầm vẫn không ngừng chửi bới.
Lạc Tuyết chỉ ôm con gái, không hề lên tiếng, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.
Chỉ mong nhà họ La sẽ nể tình xưa, đừng làm gì quá đáng.
…
Chẳng mấy chốc, xe đã đến căn nhà cổ của nhà họ La!
Chu Cầm giống như trái cà tím héo, cố ý cúi đầu rồi đứng ra phía sau.
Sự kiêu ngạo lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
Lạc Tuyết thở dài đi về phía trước, trong lòng không khỏi căng thẳng.
“Đừng lo, sẽ không sao đâu”.
Sở Bắc nhẹ nhàng an ủi, khóe miệng vẫn luôn hiện lên ý cười!
Cả gia đình bốn người bước vào đại sảnh, vừa nhìn qua đã thấy La Vạn Sơn ở chính giữa!
Còn ông hai La Vạn Thuỷ đang đứng bên cạnh.
Đằng sau là những thế hệ tiếp theo của nhà họ La.
Tất cả người nhà họ La đều đã có mặt đầy đủ!
Nhìn thấy thế trận trước mắt, Lạc Tuyết có chút hoảng loạn.
Xem ra hôm nay không thể giảng hoà nổi rồi!
“Tại sao nửa ngày trời mới đến, đây là thái độ của các người ư?”
Lạc Vinh Quang vốn đang tươi cười, ngay khi nhìn thấy Sở Bắc sắc mặt lập tức sa sầm.
“Đúng vậy! Có người tìm được một tên ngông cuồng nào đó rồi bắt đầu giở thói lên đấy!”
Lạc Mai liếc sang, không khỏi kèm thêm câu châm chọc.
“Chẳng lẽ mấy người tính đợi ông nội đích thân đi mời mới đến à?”
Vừa mới bước vào đã bị chống đối như thế này.
Chu Cầm núp sau lưng con gái, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên.
Sắc mặt Lạc Tuyết cũng tái mét, không nói được câu nào.
Sở Bắc lại hơi cau mày.
Lạc Mai này đúng là không biết rút kinh nghiệm!
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đến xin lỗi nhà họ La đi?”
Thấy cháu gái không hề nhúc nhích, giọng của Lạc Vinh Quang liền đanh lại.