Chương
Nếu con gái có thể dựa vào Chu Sơn thì chẳng khác gì mộ tổ tiên không hương không khói.
Sau này còn ai dám không nể mặt bà ta?
Nửa đời sau cơm áo no đủ, không còn lo nghĩ nữa.
“Mẹ, Vũ Tâm còn ở đây, mẹ bớt nói vài câu đi”.
Lạc Tuyết liếc nhìn bà ta, bất lực nói.
Cậu chủ Dương là xưng hô rất quen thuộc.
Lạc Tuyết không khỏi nhớ đến cảnh tượng trước đây cô và Sở Bắc vội đến bệnh viện nhưng bị chặn lại.
Hình như cũng là vì cậu chủ Dương này.
Dường như Sở Bắc còn đánh người của hắn ta.
Nghĩ đến đây, Lạc Tuyết vừa yên tâm được một chút lại cảm thấy lo lắng.
Mọi người cũng chỉ có Sở Bắc là không tỏ vẻ gì, chỉ ôm con gái làm lơ mọi thứ thế giới bên ngoài.
“Ông Lạc nói quá rồi, tôi ngồi yên một chỗ không được, cứ để Tiểu Lý dẫn tôi ra ngoài đi loanh quanh”.
“Khá đột ngột nên mong ông cụ đừng để ý”.
Dương Xuyên khẽ cười nói.
Cộng thêm khí chất nho nhã, hình tượng của hắn ta lập tức trở nên tốt đẹp trong lòng Lạc Vinh Quang.
“Cậu Dương cứ đùa, cậu có thể đến, chúng tôi vui còn không kịp kìa”.
Lạc Vinh Quang được quan tâm mà hoảng hốt không thôi, sắc mặt đỏ bừng.
Thấy Lý Nham cũng ngày càng thuận mắt.
Lý Nham bên cạnh ngẩng đầu lên tỏ vẻ đắc ý.
“Ông nội, cháu chỉ vô tình nhắc đến chuyện nhà họ Lạc gặp phải dạo gần đây với cậu chủ Dương, thế là cậu chủ Dương chủ động nói đến nhà họ Lạc xem sao, không chừng có thể giúp được”.
“Tấm lòng này không phải người nào đó chỉ biết gây họa có thể làm được”.
Lý Nham nghiến răng nói nửa câu sau.
Còn về việc người nào đó là ai thì không cần nói cũng biết.
“Thật sao?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vừa lúc Lạc Mai bưng trà lên nói, nghe nói thế ả ta như thể phát hiện ra châu lục mới vậy.
“Hóa ra chuyện của nhà họ Lạc là nhờ cậu chủ Dương giúp à, tôi đã nói rồi mà, ngoài cậu chủ Dương còn ai có khả năng này được”.
Lạc Mai cung kính bưng trà lên, còn không quên nịnh bợ.
Lạc Vinh Quang sửng sốt, đến lúc ông ta phản ứng lại thì thái độ càng nhiệt tình.
“Thì ra là thế, tôi còn tưởng…”
“Ơn nghĩa này nặng quá không thể báo đáp nổi, nhà họ Lạc sẽ nhớ mãi ơn nghĩa này, nếu cậu chủ Dương có việc gì cần, cậu cứ dặn dò, nhà họ Lạc tuyệt đối không từ chối”.
Lạc Vinh Quang cực kỳ nghiêm túc.
Nghe Lý Nham nói thế, họ đều nghĩ những chuyện kỳ lạ xảy ra ngày hôm nay của nhà họ Lạc đều do Dương Xuyên làm.
Dù sao ngoài Dương Xuyên thì còn ai có tư cách khiến La Vạn Sơn đích thân đến xin lỗi chứ?
Thế nên mọi chuyện chắc chắn là công lao của Dương Xuyên.
Còn Sở Bắc vẫn là tên mù vô dụng kia…
Nếu lần này không nhờ cậu chủ Dương giúp đỡ thì dù hắn ta không chết cũng sẽ bị lột da.