Chương
Đừng thấy hắn ta nói lời dễ nghe mà lầm, thật ra chỉ là dựa hơi Dương Xuyên mà thôi.
Có nhà họ Dương giúp đỡ, nhà họ Lạc phất lên chỉ là vấn đề thời gian.
Trong khi hai ông cháu còn đang nghĩ đến giấc mộng đẹp thì Lý Nham lại sững sờ.
Nhà họ La là chuyện gì?
Lúc nãy cậu chủ Dương vừa đến đã giúp nhà họ Lạc rồi sao?
Có à? Sao mình không biết gì thế này?
Ánh mắt Dương Xuyên hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Nhưng không lâu sau hắn ta đã giấu vẻ mặt đó đi, khóe môi cong lên.
“Chút chuyện nhỏ thôi mà, gia chủ Lạc đừng khách sáo”.
Một câu nói mơ hồ nhưng lại khiến Lạc Vinh Quang và Lạc Mai chắc chắn.
Người bảo nhà họ La đến xin lỗi không ai khác chính là cậu chủ Dương trước mặt.
“Chậc chậc, hóa ra là thế, tôi còn tưởng là tên vô dụng này”.
Chu Cầm cũng gật đầu đồng ý, không quên nói mỉa Sở Bắc.
Lạc Tuyết khẽ lắc đầu, không tỏ vẻ ngạc nhiên vui mừng hay thất vọng.
Nhìn nãy giờ sắc mặt Sở Bắc vẫn không đổi, ánh mắt cô không khỏi hơi phức tạp.
Còn Sở Bắc vẫn im lặng xoa đầu con gái, hoàn toàn không có ý định giải thích.
Ở giữa đại sảnh, Dương Xuyên uống một hớp trà, ánh mắt vô tình nhìn đến Sở Bắc.
“Vị này là Sở Bắc có danh tiếng lừng lẫy ở Tân Hải đây nhỉ? Hôm nay được gặp, quả nhiên là đặc biệt”.
Dương Xuyên đứng lên nhìn Sở Bắc, ánh mắt hiện lên vẻ thích thú.
Danh tiếng lừng lẫy!
Bốn chữ này cũng rất thú vị.
“Cậu chủ Dương, anh cũng tâng bốc anh ta quá rồi, chỉ là một tên mù mà thôi, có giỏi gì chứ”.
Lạc Mai bĩu môi, khinh bỉ hừ một tiếng.
“Đúng thế, cậu chủ Dương, cậu ta là nỗi ô nhục của nhà họ Lạc, phải để cậu cười chê rồi”.
Lạc Quang Vinh nói hùa theo, cũng không có thiện cảm gì với Sở Bắc.
“Tên mù? Thú vị đấy!”
Dương Xuyên nhìn Lạc Mai, sắc mặt tỏ ra nghiền ngẫm.
“Nhưng tôi nhớ năm năm trước, hình như anh ta là chồng chưa cưới của cô nhỉ? Hình như mắt anh ta cũng là cho cô?”
Vừa nghe thế, sắc mặt Lạc Mai lập tức thay đổi.
“Cậu chủ Dương, đây chỉ là hiểu lầm, một tên vô dụng như anh ta sao có thể xứng với tôi?”
Đây là nỗi nhục nhã của Lạc Mai.
Đến bây giờ vẫn không thể thoát khỏi nó.
“Đúng thế, cậu chủ Dương, bây giờ Tiểu Mai là bạn gái của tôi”.
Lý Nham cũng nhanh chóng đứng lên giải thích giúp Lạc Mai.
“Tiểu Mai lấy đi đôi mắt của hắn là vinh hạnh của hắn đấy”.
Hai người một xướng một hùa theo, nói Sở Bắc không ra cái gì cả.