Chương
Không chừng có thể nhân cơ hội này vực dậy.
Tiếc là mọi thứ đều bị Sở Bắc phá hoại.
Một tờ chi phiếu trống của Dương Xuyên lại có thể khiến Lạc Vinh Quang và Lạc Mai càng thêm căm thù Sở Bắc.
“Anh nói xong chưa?”
Lúc này Sở Bắc ngẩng đầu lên, giọng anh vẫn bình thản như trước.
“Nếu nói xong rồi thì cút”.
Chỉ mấy chỉ ngắn ngủi, anh vẫn bình tĩnh như một hồ nước tĩnh lặng.
Nhưng lại khiến bầu không khí ở cả hiện trường như đông cứng lại.
“Sở Bắc, cậu câm miệng lại!”
Lạc Vinh Quang lạnh lùng quát, giọng nói còn có vẻ tức giận và lo lắng.
Sở Bắc thế mà lại bảo cậu chủ Dương cút đi?
Ăn gan hùm mật gấu rồi chắc?
“Sở Bắc, mày muốn làm gì? Bản thân mày muốn chết cũng đừng liên lụy đến bọn tao”.
Lạc Mai hung hăng trợn mắt với Sở Bắc như một con báo đang nổi giận.
Lần này ngay cả Lạc Tuyết cũng cảm thấy lo lắng, tay đổ đầy mồ hôi.
Lúc Sở Bắc lên tiếng, cô đã nhận ra có gì đó không ổn.
Muốn ngăn lại nhưng đã muộn rồi.
Còn Chu Cầm ở đằng sau cô gần như sắp ngất xỉu.
“Sở Bắc, cậu cút ra ngoài cho tôi, nếu không tôi…”
“Ông cụ Lạc, không cần phải thế”.
Lạc Vinh Quang đang muốn nổi trận lôi đình thì Dương Xuyên bước đến ngăn lại.
“Cậu chủ Dương, chuyện này…”
Lạc Vinh Quang hơi ngơ ngác.
Nhưng thấy Dương Xuyên lắc đầu, ông ta vẫn nở nụ cười bình thản.
“Ông cụ không cần nổi giận, anh Sở là người có cá tính, nói mấy lời này mà cũng không thể chỉ trích nhiều, tôi không để trong lòng”.
Đã nói đến mức này nhưng ánh mắt Dương Xuyên nhìn Sở Bắc vẫn lóe lên tia lạnh lẽo không nhận thấy.
“Chuyện này…”
Lạc Vinh Quang và Lạc Mai sửng sốt, cậu chủ nhà họ Dương dễ nói chuyện vậy sao?
Hay là tai mình có vấn đề?
Ngược lại Lý Nham phản ứng lại nói: “Cậu chủ Dương không hổ là cậu chủ Dương, tấm lòng rộng lượng quả thật khiến người khác bội phục”.
Vừa nghe hắn nói thế, Lạc Vinh Quang và Lạc Mai vội cười theo.
“Tiểu Nham nói đúng, là do tôi lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, mong cậu chủ Dương đừng trách”.
“Đúng thế, cậu chủ Dương là người thế nào chứ, tên vô dụng nào đó có thể so được sao?”
Lạc Mai nịnh bợ Dương Xuyên, còn không quên chỉ trích Sở Bắc.
Nhưng Sở Bắc lại không hề để tâm đến những lời này.
Sao anh lại không biết ý đồ của Dương Xuyên cho được.