Chương
Sở dĩ không ra tay chỉ là khinh thường mà thôi.
Nhà họ Dương?
Chẳng qua chỉ là mấy nhân vật nhỏ bé trước thực lực tuyệt đối mà thôi.
“Tiểu Tuyết, chúng ta đi thôi”.
Sở Bắc ngẩng đầu lên nhìn Lạc Tuyết, môi cong lên nụ cười dịu dàng.
Xoa đầu Tiểu Vũ Tâm, nhấc chân muốn đi.
“Anh Sở khoan đã”.
Dương Xuyên lại nói, đi đến trước mấy bước chặn trước mặt Sở Bắc.
“Lẽ nào tôi và anh Sở vừa gặp đã thành kẻ thù sao? Thế này nhé, tôi có thể cho nhà họ Lạc một cơ hội”.
Dương Xuyên như suy ngẫm ngẩng đầu lên, từ tốn nói trong ánh mắt đầy mong chờ của Lạc Vinh Quang và Lạc Mai.
“Chỉ cần anh Sở có thể giải quyết nguy cơ tài chính của tập đoàn trước khi cuộc đấu thầu bắt đầu, tôi đảm bảo buổi đấu thầu sẽ có một chỗ cho nhà họ Lạc”.
Hắn vừa dứt lời Lạc Tuyết nhíu mày.
Trước buổi đấu thầu? Chẳng phải chỉ còn hai ngày nữa sao?
Rõ ràng Dương Xuyên đang đào hố cho cô và Sở Bắc đây mà.
Nhưng không để cô lên tiếng, Lạc Vinh Quang không thèm cả nghĩ đã vội gật đầu lia lịa.
“Thật sao? Cảm ơn cậu chủ Dương, cảm ơn cậu chủ Dương! Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm được”.
Lạc Mai cũng phản ứng lại, sợ Dương Xuyên sẽ hối hận, vội vàng hùa theo.
“Cậu chủ Dương yên tâm, trong ngày mai chuyện này sẽ được giải quyết, tuyệt đối sẽ không khiến anh thất vọng”.
Trong ngày mai? Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Sắc mặt Lạc Tuyết trắng bệch.
Câu nói này của Lạc Mai như đang muốn ép cô vào đường cùng.
“Được! Trong ngày mai, tôi mỏi mắt trông chờ”.
Lần này đến lượt Dương Xuyên sợ họ sẽ hối hận.
Hắn ta nở nụ cười gian xảo, lập tức đồng ý.
Dương Xuyên lên tiếng, Lạc Tuyết đang muốn nói gì đó nhưng đã muộn rồi.
Lúc này cô nghiến chặt răng, sắc mặt chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Giải quyết nguy cơ tài chính của công ty trong vòng một ngày?
Sao có thể?
Đây là đang ép cô và Sở Bắc vào đường cùng.
Lạc Tuyết nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm, sau đó lại bất lực buông lỏng.
Chuyện đã đến nước này, chỉ đành đi một bước xem xét một bước thôi.
“Sở Bắc, nghe cậu chủ Dương nói chưa?”
Lạc Mai kiêu ngạo nhìn Sở Bắc nói.