Chương
“Mày và Lạc Tuyết phải giải quyết vấn đề tài chính của công ty trong ngày mai, nếu không…”
Cạch!
Nhưng ả ta chưa nói hết câu, một tiếng động vang lên cắt ngang lời ả ta.
Chỉ thấy Sở Bắc buông con gái trong lòng xuống, chậm rãi xoay người lại.
Cây gậy trong tay rơi xuống, mặt đất như rung chuyển theo.
“Cô đang dạy tôi phải làm sao đấy à?”
Đôi mắt Sở Bắc nhìn thẳng về phía trước.
Trong mắt không có ánh sáng nhưng lại có đủ để nuốt chửng mọi thứ như vực thẳm.
Lạc Mai run rẩy, lời nói đến bên miệng lại nuốt ngược về.
Khí thế quá mạnh khiến ả ta sợ hãi lùi về sau, mặt mày không còn chút huyết sắc.
Dù là Lạc Vinh Quang và Lý Nham cũng vô thức ngậm chặt miệng.
Sở Bắc là một tên điên!
Nếu chọc cậu ta giận thật thì cậu ta có thể làm ra bất kỳ chuyện gì.
Dương Xuyên nhíu mày, lần đầu tiên ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên và ngờ vực.
Một tên mù, một tên vô dụng mà lại có khí thế mạnh đến thế cơ à?
Dù hắn ta đứng trước mặt ông nội mình – người nắm quyền nhà họ Dương cũng chưa từng có cảm giác như vừa rồi.
“Nhà họ Lạc, tốt nhất đừng động đến giới hạn của tôi, hậu quả các người không gánh nổi đâu”.
Sở Bắc khẽ nói, giọng điệu lạnh nhạt khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống.
“Còn anh…”
Nói rồi Sở Bắc quay đầu lại nhìn Dương Xuyên.
Đôi mắt trống rỗng không có tiêu cự, Dương Xuyên chỉ cảm thấy rét run.
Từ lòng bàn chân xông lên đến đỉnh đầu.
“Tự giải quyết đi!”
Để lại bốn chữ, Sở bắc lại xoay người đi.
Một tay nắm lấy tay con gái sải bước đi ra ngoài.
“Tiểu Tuyết, đi thôi, đến giờ Tâm Nhi uống thuốc rồi”.
Giọng nói dịu dàng khiến Lạc Tuyết hoàn hồn.
Vẻ mặt phức tạp đến cực điểm.
Nhưng không biết tại sao cô xoay người lại đi đến phía sau Sở Bắc như một cái máy.
Giọng của Sở Bắc mang lại cảm giác cực kỳ an toàn cho cô.
Thấy ba người đã đi xa, Chu Cầm nào còn dám ở lại? Vội vàng đuổi theo.
Đại sảnh rộng lớn rơi vào yên tĩnh.
“Úi chà, được lắm Sở Bắc!”.
Mãi một lúc lâu, vẫn là Dương Xuyên phá vỡ sự im lặng trước.
Dương Xuyên nhìn hướng Sở Bắc rời đi, cười giả lả, chẳng ai biết hắn ta đang nghĩ gì cả.
“Cậu Dương, cậu…”.