Chương
Với việc này, Sở Bắc chỉ mỉm cười.
“Tôi đến nhà họ Lý một chuyến, cô canh ở đây đi. Gã Dương Xuyên này chỉ e là không ít mánh khóe”.
Nói xong thì Sở Bắc chống gậy trúc, thong thả rời đi.
Nhà họ Dương cỏn con không đáng để lo lắng.
Nhưng nếu Dương Xuyên giở mánh khóe đối phó với người nhà của anh thì không ổn.
Văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị, tầng năm tập đoàn Lý Thị.
Nhìn người phụ nữ ở trước mặt, Lý Hải Đông cau mày, sắc mặt cũng rất không kiên nhẫn.
“Anh cả, anh làm cái gì vậy chứ? Dù Hải Bắc có lỗi thì anh cũng không cần phải làm thế này chứ? Giờ anh ấy cứ ở nhà cả ngày, chẳng dám đi đâu, gan còn nhỏ hơn cả thỏ đế. Nhưng hỏi anh ấy làm sao anh ấy vẫn cứ không nói. Anh nói xem thế này thì phải sống sao?”.
Đối diện với Lý Hải Đông là một người phụ nữ ngoài tuổi, vẻ mặt tức tối.
Người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu vàng sẫm, miễn cưỡng che đi dáng người phốp pháp.
Dưới chân là đôi giày cao gót chuồn chuồn ớt kiểu dáng mới nhất như có thể gãy bất cứ lúc nào.
Đeo chiếc túi Hermes, lớp phấn nền màu trắng trên mặt so được với cả vôi rồi.
Rõ ràng trên người từ trên xuống dưới đều là đồ hiệu nhưng đắp lên người cô ta thì lại như khỉ cái khoác bao tải.
“Đủ rồi, thím đừng có quản việc này nữa, chú ấy giữ được cái mạng này đã phải cảm ơn trời đất rồi”.
Phía đối diện, Lý Hải Đông hừ một tiếng, giọng nói không mặn không nhạt.
“Tôi còn việc phải giải quyết, đừng có lấy mấy việc cỏn con này ra để làm phiền tôi”.
Người phụ nữ trước mặt chính là em dâu của ông ta cũng là vợ của Lý Hải Bắc.
Lý Hải Bắc ở trước mặt ông ta vâng vâng dạ dạ vậy thôi, chứ người phụ nữ này thì lại không phải khó nhằn bình thường đâu.
“Anh nói vậy là có ý gì?”.
Quả nhiên, Lý Hải Đông vừa dứt lời thì gương mặt của Từ Lệ ngay lập tức sầm lại.
“Mất công em còn gọi anh một tiếng anh cả, lẽ nào ngồi ở ghế chủ tịch lâu quá rồi nên mất hết tính người rồi? Đó là em ruột của anh đó, nếu để ông cụ biết anh ăn cây táo rào cây sung thế này thì e là có chết cũng không yên nghỉ”.
Từ Lệ trợn mắt bĩu môi, đúng bộ dáng mụ đàn bà đanh đá chửi đổng.
“Đủ rồi!”.
Lý Hải Đông đập bàn, hiển nhiên đã mất kiên nhẫn từ sớm.
“Thím biết chú ấy đắc tội ai không? Nếu không nhờ tôi thì giờ chú ấy đã là người chết rồi”.
“Cái gì?”.
Từ Lệ cau mày, rõ ràng là không tin lời ông ta.
“Cả cái Tân Hải này ai có lá gan lớn đến mức dám động thủ với anh ấy? Chán sống rồi chắc? Em thấy là anh…”.
“Thím… thím câm miệng”.
Từ Lệ ôm cục tức trong lòng, vốn định trút ra, nhưng vừa nói lời này thì Lý Hải Đông ngay lập tức tức giận quát lên, khiến cô ta hết cả hồn.
“Thế mà thím lại dám nói linh tinh về cậu Sở? Thím biết đó là tội danh lớn thế nào không? Mau cút đi nếu không tôi sai người quẳng thím ra ngoài”.
Trong lúc nói, Lý Hải Đông vẫn không quên lau mồ hôi trên trán.