Chương
Cậu Sở là thần tướng trấn quốc đó.
Không chỉ nhà họ Lý cỏn con của ông ta mà dù những nhân vật máu mặt của Yên Kinh cũng không dám đắc tội.
Cô em dâu này của mình đúng là ngu xuẩn.
Nếu không phải nể tình anh em thì ông ta sẽ không khách sao như vậy.
“Anh cả, anh… anh làm gì thế hả?”, thấy Lý Hải Đông nổi giận thật, Từ Lệ ngay lập tức cuống lên.
Còn định nói gì đó nhưng tiếng gõ cửa đột ngột đã cắt ngang lời cô ta.
“Vào đi!”.
Lý Hải Đông nhả ra hai chữ, lại ngồi vào chiếc ghế văn phòng, trở lại dáng vẻ ôn tồn lễ độ.
“Chủ tịch Lý, bên ngoài có một gã mù… một vị khách đến, không hẹn trước nói muốn gặp anh”.
Cửa văn phòng mở ra, sắc mặt thư ký hơi quái lạ, khẽ khàng báo cáo.
“Ai? Không có cả tên sao? Không hẹn trước thì bảo cậu ta mau đi đi”.
Lý Hải Đông đang nổi giận, không hề do dự mà xua tay.
“Vâng, chủ tịch Lý. Người đến là một gã mù, chắc là đến gây rối”.
Thư ký đáp lại, trước khi ra khỏi phòng còn không quên lẩm bẩm một câu.
Nhưng hai chữ gã mù khiến tim Lý Hải Đông thoáng cái vọt lên tận cổ họng.
“Ai? Cô nói ai là gã mù? Nói rõ ràng xem”.
Lý Hải Đông trợn mắt, vội vàng hỏi dồn.
“Chủ tịch Lý…”.
Thư ký ngơ ra luôn, hơi khó hiểu.
Còn Từ Lệ lại không do dự hừ một tiếng.
“Chẳng phải chỉ là một gã mù thôi sao? Mau đuổi đi, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, tôi…”.
“Câm miệng cho tôi”.
Bốp!
Gương mặt Lý Hải Đông u ám, lại lần nữa tức giận quát!
Lần này, đi kèm còn là một cái bạt tai dữ dội.
Từ Lệ bị tát cho ngã ra đất, tiếng bạt tai giòn tan vô cũng rõ ràng.
Cô ta bụm miệng, cả người ngơ ra.
“Anh cả, anh… anh dám đánh em?”.
“Nếu thím còn nói thêm câu nữa thì tôi không chỉ dám đánh thím mà còn dám giết thím”.
Hai mắt Lý Hải Đông đỏ ngầu, ánh mắt dữ tợn, khiến Từ Lệ sợ đến run lẩy bẩy, chẳng dám nói câu gì.
Lý Hải Đông bước vội đến trước mặt thư ký, trên trán đã có thêm một tầng mồ hôi mỏng.
“Nói đi, người mù đó… cái cậu đó bao nhiêu tuổi, có phải chống gậy trúc không?”.
Thư ký sợ đến mức mặt mày tái mét, chỉ có thể gật đầu như cái máy.
“Vâng, đúng vậy, trông có vẻ cũng chỉ hơn tuổi, còn đeo kính râm…”.