Chương
“Cô Lạc, chủ tịch Dương đang đợi cô ở khách sạn lớn Tân Hải, mong cô đừng để ông ấy đợi lâu!”
Nói xong, thư ký Dương liền cười nhẹ, xoay người rời đi.
Không phải cô ấy không muốn nói, mà ngay cả cô ấy cũng không biết chủ tịch Lý định làm gì.
Ngay sau khi thư ký Dương rời đi, chỉ còn lại ba người Lạc Tuyết ngơ ngác nhìn tấm thẻ phòng trên tay.
Đặc biệt là Lạc Tuyết, cả người đều choáng váng.
Đang yên đang lành, chủ tịch Lý đưa thẻ phòng là có ý gì đây?
Lẽ nào, ông ấy đang có ý gì với mình?
Dù sao đây cũng chính là khả năng duy nhất mà Lạc Tuyết có thể nghĩ đến.
“Chà, nhìn không ra đấy, cô quyến rũ chủ tịch Lý từ khi nào đấy? Giấu kĩ quá nhỉ!”
Lạc Mai nói với vẻ mỉa mai, nhưng vẫn có chút ghen tị!
“Chà chà, bảo sao hôm qua mạnh mồm thế, ra là đã tìm được ‘sugar daddy’ à, Lạc Tuyết, mau đi nhanh đi, đừng để cho chủ tịch Lý phải đợi lâu! Phục vụ chủ tịch Lý cho tốt vào, chúng ta sẽ không nói ra đâu!”
Lạc Viễn Hà nói với vẻ khinh miệt, sau đó nhìn Lạc Tuyết bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ.
“Các người……”
Mặt Lạc Tuyết tái đi vì tức giận, cô muốn giải thích nhưng không thể nói được gì.
Rõ ràng là Lạc Mai và Lạc Viễn Hà cũng nghĩ đến vấn đề đó.
Nhưng dù sao chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi, kỳ lạ đến mức bọn họ chỉ có thể nghĩ về phương diện đó mà thôi!
“Thanh giả tự thanh, tôi và chủ tịch Lý chẳng có gì với nhau cả, tốt nhất đừng nghĩ xấu về tôi!”
Vì đó là danh dự, cho nên Lạc Tuyết bèn nghiến răng giải thích.
“Thanh giả tự thanh sao? Thế thẻ phòng trong tay cô là gì? Làm gái mà còn lập đền thờ trinh tiết à, đúng là đồ tiện nhân”.
Lạc Mai hừ một tiếng, nói câu nào khó nghe câu đấy!
“Nhanh lên đi, nếu chủ tịch Lý vội thì ai chịu trách nhiệm này đây?”
Lạc Viễn Hà bĩu môi hừ nhẹ.
“Ai nói không phải chứ, bây giờ sống còn của nhà họ Lạc đều dựa vào cô, cô đừng làm cho chúng tôi thất vọng đấy!”
Giọng điệu của Lạc Viễn Hà có hơi châm biếm, Lạc Tuyết biết rõ ông ta đang có ý gì!
Lạc Tuyết siết chặt tấm thẻ phòng trong tay, yếu ớt nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Đúng như Lạc Mai nói, cô phải đi ngay bây giờ.
Dù gì thì bọn họ cũng không thể gây chuyện với chủ tịch Lý được.
Đi thì không nhất định sẽ gặp rắc rối.
Nhưng nếu không đi thì chắc chắn sẽ lớn chuyện.
“Chuyện của tôi không cần các người phải lo!”
Lạc Tuyết chỉ nói lại một câu, sau đó hai mắt đỏ hoe rời khỏi công ty.
“Chậc, cô thật sự nghĩ rằng bám vào chủ tịch Lý là có thể dương oai diễu võ với tôi sao? Nằm mơ đi!”
Nhìn thấy Lạc Tuyết rời đi, Lạc Mai khẽ hừ lạnh chế nhạo.
Lạc Viễn Hà thoáng nheo mắt!
“Đừng lo, nó lên mặt không được bao lâu nữa đâu”.