Chương
“Cậu Lưu đừng hiểu lầm, cũng không biết người nào vô đạo đức làm hỏng việc, thật sự không liên quan gì đến tôi”.
Chàng trai hoảng sợ vội giải thích.
“Anh xem ngôi mộ nát này còn không có bia mộ, có vẻ cũng không ai cúng bái, anh có thể tùy ý đập phá”.
“Dù sao giấy tờ nhà đất cũng nằm trong tay anh, dĩ nhiên là do anh quyết định”.
Nghe hắn nói thế, sắc mặt cậu Lưu mới tốt hơn một chút.
“Mẹ nó, đúng là xui xẻo! Mấy người đừng ngây ra đó nữa, trước tiên phá ngôi mộ này hẵng nói”.
Nhưng lúc này lại đến lượt đám đàn em lúng túng.
Dù sao phá mộ của người ta là có thể giảm thọ.
“Cậu Lưu, chuyện này không ổn lắm? Hơn nữa thi thể đào lên cũng không được xử lý đàng hoàng”.
Thấy đàn em đều tỏ vẻ khó xử, cậu Lưu tức giận mắng.
“Đám vô dụng, ông đây nuôi tụi mày đều chỉ biết ăn thôi à? Chút việc nhỏ này mà cũng phải để ông đây dạy sao?”
“Đợi đào ra rồi tùy tiện tìm một nơi ném vào chẳng phải được rồi sao? Cùng lắm thì đập đi cho chó ăn! Các người sợ buổi tối hắn đến tìm à?”
“Nhanh làm đi, nếu không ông đây băm tụi mày ra cho chó ăn trước đấy”.
Cậu Lưu lớn tiếng mắng, mười mấy đàn em đều hoảng sợ.
Vội vàng cầm cuốc xẻng đi về phía ngôi mộ hoang.
“Các vị, thật sự xin lỗi, chúng tôi cũng không còn cách nào khác, ai bảo các người chôn không đúng chỗ làm gì? Ra tay đi”.
Tên thủ lĩnh nhỏ giọng niệm vào câu, sau đó định phá dỡ ngôi mộ.
Nhưng vừa giơ tay lên đã bị một giọng nói quở trách cắt ngang.
“Dừng tay”.
Giọng nói lạnh như băng khiến mọi người vô thức dừng tay.
Mọi người đều ngẩng đầu lên thì thấy Sở Bắc và Thanh Vũ đang đứng ở một bên khác của ngôi mộ hoang.
Người vừa nói chính là Thanh Vũ.
Lúc này sắc mặt lạnh như băng tuyết, ánh mắt hiện lên sát khí.
Nếu không phải Sở Bắc còn chưa nói gì thì đám người trước mặt này đã thành thi thể rồi.
Mà lúc này Sở Bắc cũng từ tốn xoay người lại.
Không nhìn ra vẻ tức giận trên gương mặt anh, chỉ là không khí xung quanh trở nên đáng sợ.
“Ai cho các người cái quyền phá đồi đập mộ của người ta vậy? To gan quá nhỉ!”
Sở Bắc từ tốn nói, nhưng Thanh Vũ đã quen với anh lại biết Sở Bắc đã tức giận rồi.
Thoáng chốc mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía Sở Bắc.
“Ôi trời, tên mù nào đến đây, lại dám quản chuyện của cậu đây à?”
Cậu chủ Lưu nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Sở Bắc, hắn khinh thường cười nhạo.