Chương
“Đó là đương nhiên, nhìn thấy rồi chứ, đây là giấy tờ đất, không phải của tao chẳng lẽ là của mày?”
Lưu Phong giơ giấy tờ đất trong tay lên, vẻ mặt hết sức khinh thường.
“Đúng vậy, tôi có thể chứng minh!”
Người thanh niên kia vội bước lên phía trước, ý đồ nịnh bợ hiện rõ trên khuôn mặt.
“Mảnh đất này tôi đã bán cho cậu chủ Lưu rồi, cậu chủ Lưu muốn làm gì thì làm, tốt nhất anh đừng có xen vào chuyện của người khác!”
Sở Bắc quay đầu, ánh mắt trống rỗng hướng về phía người thanh niên.
“Anh bán cho anh ta? Nếu như tôi không nhầm thì anh không có quyền này!”
Người thanh niên nghe thấy vậy, ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm Sở Bắc bằng ánh mắt hung hăng.
“Anh có ý gì hả? Mảnh đất này vốn dĩ là của nhà tôi, tại sao tôi lại không thể bán?”
“Cái thằng mù thối tha này, mày chả biết gì cả, mau cút đi!”
“Láo xược!”
Thanh Vũ không thể đứng nhìn tiếp được nữa, cô muốn tiến lên phía trước nhưng lại bị Sở Bắc nhẹ nhàng ngăn lại.
“Anh họ Trần, ông của anh tên là Trần Trung Minh, đúng không?”
Giọng điệu của Sở Bắc bình tĩnh, nhưng vừa dứt lời lại khiến Trần Hào phía đối diện sững sờ.
“Sao… sao anh biết?”
Sở Bắc khẽ cười: “Tuy rằng giấy tờ đất là của ông anh, nhưng mảnh đất này năm năm trước đã không thuộc về ông ta nữa! Còn về phần giấy tờ cũng chỉ là con cháu giữ hộ mà thôi!”
“Chắc chắn anh cũng ăn trộm rồi!”
“Chuyện này…”
Sở Bắc vừa nói xong, không chỉ có Trần Hào sững sờ.
Mà cả Lưu Phong cũng nhíu mày.
“Tên họ Trần kia, rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Anh dám lừa cậu đây sao?”
“Cậu chủ Lưu, đừng nghe hắn ta nói vớ vẩn, tôi đâu có dám!”
Trần Hào vội vàng giải thích, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào Lưu Phong.
Nhưng một giây sau, dường như hắn nhớ ra điều gì đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Sở Bắc.
“Chẳng lẽ anh chính là người năm năm trước? Nhưng không phải anh đã rời khỏi Tân Hải rồi hay sao?”
Nói đến đây, sắc mặt của Trần Hào trở nên xám xịt, giống như vừa nuốt phải một con chuột chết.
“Dám lấy đồ của họ Sở bán cho người khác, tốt lắm, anh rất giỏi đấy!”
Giọng điệu của Sở Bắc vẫn bình thản, nhưng đối với Trần Hào lại là một cảm giác khác.
“Hóa ra là như vậy!”
Lưu Phong ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Chẳng trách ông già kia một mực không muốn bán, hóa ra mảnh đất này đã bán cho người khác vào năm năm trước rồi!”
“Trần Hào, to gan thật đấy, vậy mà dám lừa cậu đây đây?”
Lưu Phong tức giận hét lên một tiếng, lập tức khiến Trần Hào run bắn lên.
“Cậu chủ Lưu, không phải như cậu nghĩ đâu, tôi…”
Trần Hào muốn giải thích, nhưng Lưu Phong lại nóng nảy cắt ngang.
“Được rồi, anh có thể biến đi rồi!”