Chương
Sau khi khạc nhổ một hồi, hắn tưởng như sắp nôn cả mật ra rồi.
Mặt hắn xanh như qua bí đao chưa chín.
“Giờ đã được chưa?”
Lưu Phong nghiến răng lên tiếng, đôi mắt thì như sắp phun ra lửa.
Một sự sỉ nhục lớn!
Không còn thể diện gì nữa!
May mà gần đây không có ai, nếu không thì mai này hắn đừng mơ trụ lại ở thành phố Tân Hải nữa.
Sở Nam quay lại nhìn hắn, đôi mắt anh trống rỗng khiến Lưu Phong vô thức thấy lạnh toát người.
“Giờ anh hãy gọi cho Lưu Tông Tín!”
“Trong vòng nửa tiếng nữa, phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng, nếu không tôi sẽ diệt nhà họ Lưu!”
Cái gì?
Lưu Phong ngẩn ra, còn tưởng mình nghe nhầm.
Hắn còn đang tính về nhà nhờ bố mình trút giận cho đây.
Không ngờ Sở Nam lại bảo hắn gọi điện cho bố hắn?
Anh ta tưởng mình là nhân vật tai to mặt lớn nào đó chắc?
“Anh chắc chưa? Đừng trách tôi không nhắc anh, bố tôi đang ăn cơm với ngài chủ tịch thành phố đấy, nếu giờ gọi điện quấy rầy họ thì tôi e anh không lường được hậu quả thế nào đâu”.
Lưu Phong híp mắt lại với vẻ u ám.
“Anh còn hai mươi chín phút nữa!”
Sở Nam cất giọng thờ ơ, dứt lời, anh quay người đi.
Đứng đối diện với ngôi mộ.
“Được, là anh bắt tôi đấy nhé, sau đừng có mà hối hận!”
Lưu Phong nghiến răng, sau đó cùng bốn ngón tay còn lành lặn trên bàn tay trái lấy điện thoại ra.
Sau đó gọi đi.
…
Tại một quán cà phê cao cấp trong trung tâm thành phố!
Chu Minh Hạo đi cùng thư ký lên tầng ba.
Có một người đàn ông trung niên mặc âu phục trông khá mập mạp có vẻ đã chờ ở đây lâu lắm rồi.
“Ha ha, chủ tịch Chu, tôi còn tưởng ông bề bộn nhiều việc nên không đến được cơ”.
Trông thấy Chu Minh Hạo, người đàn ông trung niên mỉm cười rồi chào hỏi.
Nhưng ông ta vẫn ngồi yên trên ghế sofa, không hề có ý định đứng dậy.
“Gia chủ Lưu có lời mời, tôi mà không đến thì đúng là không biết cách đối nhân xử thế rồi”.
Chu Minh Hạo híp mắt lại rồi mỉm cười.
Ông ta bảo thư ký chờ ở bên ngoài, sau đó ngồi xuống phía đối diện Lưu Tông Nghĩa.
“Ha ha, chủ tịch Chu cứ đùa, tôi cũng chỉ là người dân bình thường thôi, sao có thể so với chủ tịch Chu được?”