Chương
Trước khi chưa biết gì về Sở Nam, tốt nhất không nên động tay động chân vội.
Nhưng Sở Nam lại để ngoài tai câu nói của ông ta.
Anh vẫn cặm cụi dọn cỏ như thể những người khác không hề tồn tại.
Đến Thanh Vũ cũng vậy.
“Này, bố tao đang nói chuyện với mày đấy, điếc à?”
Có chỗ dựa là bố mình và ông Mạc một cái, Lưu Phong lập tức quay ngoắt thái độ.
Song, Sở Nam vẫn làm ngơ, tập trung dọn cỏ.
Thậm chí còn không thèm ngoái lại nhìn.
Thấy thế, Lưu Tông Tín cau mày lại.
Ông ta có vẻ không vui.
Đến ông Mạc luôn cao ngạo cũng phải híp mắt lại.
Người quen sẽ biết đấy là dấu hiệu khi ông ta sắp nổi giận.
“Sở Nam, mẹ kiếp mày tưởng mày là ai chứ hả? Mẹ cái thằng…”
Lưu Phong nổi đoá, vừa định tiến lên trước thì Lưu Tông Tín đã giơ tay lên cản lại.
Trong mắt ông ta loé lên tia nguy hiểm.
“Bình tĩnh, để bố xem nó định giở trò gì!”
Cứ như vậy, người nhà họ Lưu lần lượt đứng yên.
Mắt to mắt nhỏ nhìn nhất cử nhất động của Sở Bắc và Thanh Vũ chằm chằm.
Lưu Tông Tín vẫn còn nhẫn nhịn được, nhưng ông Mạc ở bên cạnh đã hừ nhẹ một tiếng.
Rõ ràng là sốt ruột lắm rồi, nhưng cũng không phá vỡ sự im lặng!
Cuối cùng……
Sở Bắc hơi ngẩng đầu kèm tiếng thở dài.
Tập hợp cỏ dại đã nhổ thành một đống!
“Xử lý cho ngon nghẻ đi, đừng để ô nhiễm”.
Dặn dò ngắn gọn một câu rồi Sở Bắc cầm cây nạng lên, đứng thẳng người, hướng về phía người nhà họ Lưu.
“Sở Bắc, phải không? Cậu kêu tôi tới, tôi đã đến rồi, nhưng cậu đối xử với chúng tôi như thế này có vẻ như không được phải lẽ lắm nhỉ?”
Lưu Tông Tín tiến lên một bước, trong câu nói mang đầy giọng điệu chất vấn.
Đối với vấn đề này, vẻ mặt Sở Bắc vẫn không thay đổi, anh chỉ khẽ lắc đầu.
“Ông đến muộn mười phút, tôi để ông đợi có năm phút, như thế có quá đáng không?”
“Nhóc con, mày nhìn cho kỹ nhé, người này là bố tao, là gia chủ nhà họ Lưu. Tao khuyên mày đừng có không biết tốt xấu!”
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, sự lạnh lùng trong giọng điệu hoàn toàn không cần phải giải thích thêm.
Lúc này hắn chỉ muốn đạp Sở Bắc trên mặt đất, sau đó chơi đùa Thanh Vũ.
Như vậy mới giải tỏa được nỗi hận trong lòng hắn.
Còn Lưu Tông Tín thấy Sở Bắc trông lạ mặt, lại còn trẻ như vậy, nên sự cảnh giác trong lòng ông ta đã biến mất từ lâu.