Chương
Ngay cả ông Mạc, cũng không làm được gì Sở Bắc, chứ đừng nói là bọn họ.
“Cậu, cậu đừng làm loạn, tôi là gia chủ nhà họ Lưu, vừa nãy, vừa nãy còn ăn cơm với người đứng đầu thành phố…”
Lời nói như vậy, nhưng cả người Lưu Tông Tín thì run rẩy không thôi.
Còn Lưu Phong thì lúc này lại cúi đầu, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
“Người đứng đầu thành phố?”
Sở Bắc nhếch miệng, cười như không cười.
“Có cần Sở tôi tìm ông ta ra, xem xem ông ta có thể cứu được ông hay không?”
Một câu nói, đã khiến Lưu Tông Tín váng cả đầu, thoáng chốc đầu óc đã trống rỗng.
Người trẻ tuổi này, ngay cả người đứng đầu thành phố cũng không màng sao?
Chớp mắt, ông ta đột nhiên nhớ đến lời của Chu Minh Hạo trước khi rời đi.
Lúc trước ông ta hoàn toàn không để ý, nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy rét lạnh trong lòng.
Người trẻ tuổi này, không phải sẽ tiện tay cũng có thể phá hủy được nhà họ Lưu chứ?
“Cậu, cậu muốn thế nào?”
“Núi này chúng tôi không cần nữa, tôi có thể xin lỗi, cậu có điều kiện gì, tôi đều có thể đồng ý!”
Lưu Tông Tín lập tức sợ hãi, giọng điệu cũng bắt đầu nhận sai.
Chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Lưu đã không còn, ông ta phải nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
Thế nhưng, phản ứng của Sở Bắc nằm ngoài dự liệu của hai bố con họ.
Sở Bắc hoàn toàn không quan tâm đến bọn họ, anh khẽ cúi đầu về phía mười mấy ngôi mộ hoang tàn kia rồi lập tức xoay người lại, chống gậy, từng bước đi xuống núi.
Những nơi anh đi qua, vệ sĩ nhà họ Lưu vội vàng tránh ra nhường đường, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh!
Thanh Vũ mang theo cỏ dại, liếc nhìn hai bố con kia tỏ ý tự giải quyết cho tốt rồi cũng đi theo.
“Chuyện này…”
Mắt thấy hai người đã biến mất khỏi tầm nhìn, hai người Lưu Tông Tín và Lưu Phong há hốc miệng, hoàn toàn ngây người!
Vừa rồi, ông ta đã chuẩn bị tâm lý cá chết lưới rách với Sở Bắc rồi.
Nhưng lại không ngờ, Sở Bắc cứ vậy mà rời đi?
Như vậy là sao?
Tha cho ông ta một mạng?
Hay là xem thường không muốn ra tay với họ?
“Bố, bây giờ nên làm gì?”
Lưu Phong vẫn còn sợ hãi, cẩn thận dò hỏi.
“Làm gì? Sao bố biết làm sao?”
Lưu Tông Tín hừ một tiếng, liếc nhìn Mạc Hải vẫn không nhúc nhích gì kia
“Xem thử đã chết hay chưa, không có chuyện gì thì ném vào bệnh viện đi! Từ nay về sau, người này không còn quan hệ gì với nhà họ Lưu chúng ta cả!”
Vẻ mặt Lưu Tông Tín u ám, mặc kệ Sở Bắc tha cho họ vì nguyên nhân gì.
Chuyện này, vẫn chưa xong đâu!