Chương
Rõ ràng, chủ tịch Lý làm như vậy, chắc chắn là có mục đích.
Nếu Lạc Tuyết có thể chấp nhận, chuyện này đương nhiên cô cầu cũng không được.
Nhưng nếu Lý Đông Hải có tâm tư khác thì Lạc Tuyết thà rằng công ty sụp đổ, bản thân cô cũng sẽ không đồng ý!
Thế nhưng, vừa mới nghe câu này, mặc dù điều hòa điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, nhưng trán Lý Đông Hải lại chảy mồ hôi lạnh!
“Cô Lạc, cô tuyệt đối đừng nghĩ nhiều! Đây là cá nhân họ Lý tôi giúp đỡ cho cô, tuyệt đối không có điều kiện gì khác, trên hợp đồng đã viết rõ rồi!”
Thật sao?
Lạc Tuyết nửa tin nửa ngờ.
Cầm hợp đồng lên xem kỹ, càng xem, vẻ mặt càng vui mừng.
Quả thật, trên hợp đồng viết rất rõ ràng.
Lý Hải Đông dùng danh nghĩa cá nhân, cung cấp vốn cho Lạc Tuyết một tỷ.
Thời hạn là năm năm, trong năm năm này hoàn toàn không lấy lãi nào.
Đây quả thực là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
“Chủ tịch Lý, nhưng, tại sao…”
Xem xong hợp đồng, Lạc Tuyết không kiềm được phấn khích.
Nhưng lại càng nghi hoặc nhiều hơn.
Cô và Lý Hải Đông xem như là lần đầu quen biết, tại sao Lý Hải Đông lại dốc sức giúp đỡ như vậy?
Lý Hải Đông cười thần bí, khẽ lắc đầu.
“Cô Lạc, chuyện này thì… thứ cho họ Lý tôi không thể nói được, cô chỉ cần biết, có quý nhân giúp đỡ là được.”
“Quý nhân?”
Lạc Tuyết ngây người một lúc, ánh mắt lại càng nghi hoặc.
Quý nhân?
Quý nhân gì?
Ai lại có mặt mũi lớn như vậy, có thể khiến Lý Hải Đông đích thân ra tay?
Hơn nữa, Lạc Tuyết có vắt hết óc cũng không thể nghĩ ra được, quý nhân kia lại giúp đỡ cô vào lúc này?
Thậm chí trong những quan hệ của cô, có thể được Lý Hải Đông gọi là quý nhân, đến một người cũng không có.
Mọi chuyện, đều chân thật như vậy, nhưng lại rất khó tin.
“Cô Lạc, nếu cô vừa lòng, thì cứ ký hợp đồng đi, còn tiền, chỉ cần cô cần thì lúc nào cũng có thể báo!”
Lý Hải Đông đẩy hợp đồng về phía trước, vẻ mặt chân thành, không hề giả tạo chút nào.
…
Sau khi đi ra khỏi khách sạn Tân Hải, xem hợp đồng trong tay, Lạc Tuyết vẫn cảm thấy mơ hồ như trước.
Mãi đến bây giờ, cô vẫn mù mờ.
Mọi chuyện hôm nay, đều rất bất ngờ!
“Mặc kệ thôi, là phúc hay họa, cứ vượt qua khổ nạn trước mắt rồi tính tiếp!”