Chương
Mặc dù không lên tiếng, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Coi thường, coi thường một cách trần trụi!
“Đồ đáng chết!”
Lạc Vinh Quang hừ lạnh, ánh mắt đằng đằng sát khí.
“Người đâu? Chết hết ở đâu rồi? Kéo tên phế vật này xuống, hung hăng đánh một trận, đánh đến chết mới thôi cho tôi!”
La Vạn Sơn đã mất sạch kiên nhẫn từ lâu, vung tay ra lệnh.
Nhưng vừa dứt lời…
Bốp!
Tiếng tát chói tai lập tức vang vọng xung quanh.
Trong nháy mắt, trên mặt La Vạn Sơn nhiều thêm một dấu tay.
Mà gần như tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Bởi vì, người đánh không phải Sở Bắc.
Mà lại là Lý Hải Đông.
“Lý… Gia chủ Lý, ông… ông đánh nhầm người rồi?”
La Vạn Sơn xoa khuôn mặt nóng rát, nhìn Lý Hải Đông lắp bắp hỏi.
Tất cả mọi người như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, chẳng hiểu ra sao.
“Đánh sai cái rắm, ông đây chính là đánh ông đấy!”
Nào ngờ, sắc mặt Lý Hải Đông bỗng nhiên dữ tợn, vậy mà giận dữ chửi tục ngay trước mặt mọi người.
Ánh mắt trợn ngược nhìn La Vạn Sơn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.
Bên cạnh ông ta, sắc mặt Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn cũng khó coi.
Len lén liếc nhìn Sở Bắc, mơ hồ mang theo kính sợ.
“Hả? Gia chủ Lý, ông… ông đánh tôi làm gì chứ?”
Về phần La Vạn Sơn, khỏi phải nói ấm ức dường nào.
Nếu không phải người trước mặt là gia chủ của gia tộc hạng nhất, chỉ sợ ông ta sớm đã chửi ầm lên rồi.
“Gia chủ Lý, Sở Bắc ở bên kia kìa, ông…”
“Ông câm miệng lại cho tôi!”
Lạc Vinh Quang có lòng tốt nhắc nhở, nhưng còn chưa nói hết lời thì đã bị Lý Hải Đông quát lớn, trực tiếp mắng ông ta té tát tơi bời.
“Ông đây vẫn chưa mù đâu, không cần lắm miệng nhắc nhở”.
Lý Hải Đông hằn học lườm ông ta, Lạc Vinh Quang sợ hãi lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Nhưng trong lòng lại ấm ức không chịu nổi.
Hình như tôi chưa làm gì mà?
Đang yên đang lành, vì sao ông lớn này lại tức giận?
Mà La Vạn Sơn ở bên cạnh thì hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Đều đã là người hơn năm mươi tuổi, vậy mà còn bị người ta tát ngay trước mặt nhiều người.