Chương
Lạc Tuyết cắn răng, lúc này, đã không còn đường lui rồi.
Thứ nhất, quả thực cô không nhìn ra, bản hợp đồng này có chỗ nào không đúng đã.
Thứ hai, cô thật sự rất cần hợp đồng này, để giải quyết nguy cơ cho tập đoàn Lạc thị.
Tất thảy mọi chuyện, cứ đợi quay về rồi nói!
Nhìn thấy Lạc Tuyết đã rời đi, lúc này Lý Hải Đông mới thở dài nhẹ nhõm.
Do dự chốc lát, vẫn lấy điện thoại ra, cẩn thận gọi một cuộc điện thoại!
Tít tít tít!
Điện thoại vang lên ba tiếng, đã có người nhấc máy!
“Nói!”
Sở Bắc bình tĩnh nói một chữ khiến Lý Hải Đông run rẩy trong lòng, ông ta khom lưng theo bản năng.
“Cậu Sở, là tôi, Lý Hải Đông đây, nhiệm vụ cậu dặn dò đã hoàn thành rồi, cô Lạc Tuyết có thể điều động vốn nhà họ Lý bất kỳ lúc nào, để giải quyết khó khăn cho tập đoàn Lạc thị!”
“Làm không tệ, vất vả cho ông rồi!”
Sở Bắc hài lòng gật đầu, giọng điệu khen ngợi!
“Cậu Sở khách sáo rồi, những chuyện này là chuyện tôi nên làm.”
Thấy đã cúp điện thoại, Lý Hải Đông thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng vui vẻ không thôi.
Có thể được một câu khen ngợi của Thần Tướng Trấn Quốc, mọi thứ đều đáng.
Mà bên kia, Sở Bắc sau khi cúp điện thoại thì đúng lúc đã đến tập đoàn Lạc Thị.
“Tự tôi vào là được, cô quay về đi!”
Sở Bắc phất tay với Thanh Vũ, chống gậy, tự mình đi vào tập đoàn Lạc thị.
“Ồ? Cái đồ tàn phế như mày, đến đây làm gì?”
Anh còn chưa vào cửa thì đúng lúc gặp phải Lạc Mai đi ra từ tập đoàn.
Nhìn thấy Sở Bắc, ánh mắt Lạc Mai như muốn phun lửa, nói năng không khách khí chút nào.
Thế nhưng, Sở Bắc trực tiếp bỏ qua, chân không dừng lại, từng bước đi vào tập đoàn Lạc thị.
“Mày, mày đứng lại cho tao!” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nhìn thấy bản thân lại bị xem thường, Lạc Mai đen mặt.
Cả người đứng chắn trước Sở Bắc, miệng mắng ra tiếng.
“Sở Bắc, mày cũng không nhìn xem thân phận của mình là gì, chỉ dựa vào mày cũng xứng ở đây sao?”
“Nếu thức thời thì tự mình cút đi, nếu không bà đây cho người ném mày ra!”
Đối với Sở Bắc, Lạc Mai thật sự rất ngứa răng.
Lúc này đã có được cơ hội, nói câu câu đó đều rất khó nghe!
Cạch!
Tiếng gậy trúc chạm đất, chân Sở Bắc cũng dừng lại.
Quay người lại, đối mặt với Lạc Mai, không động đậy gì.
Nhưng đôi mắt trống rỗng lại khiến Lạc Mai thoáng chốc lạnh run người.
Chớp mắt, lại không dám nhìn thẳng Sở Bắc.
“Thế nào, cái đồ tàn phế như mày còn dám đánh tao hay sao? Có bản lĩnh thì mày động vào tao thử đi?”