Chương
Song, Sở Bắc chưa nói gì thì Lạc Viễn Hà mãi mới hít thở được lập tức sửng cồ lên.
“Đi đâu mà đi? Nghĩ hay quá nhỉ! Sở Bắc, hôm nay cậu phải nói cho rõ với tôi”.
“Đúng vậy!”
Lạc Mai có vẻ không cam tâm nên lập tức phụ hoạ.
“Còn cháu nữa đấy Lạc Tuyết, cháu đã làm chuyện xấu xa gì thì trong lòng cháu tự biết rõ nhất”.
“Loại người như cô đúng là mối nhục của nhà họ Lạc chúng tôi!”
Nghe thấy vậy, Lạc Tuyết lập tức cau mày.
“Lạc Mai, tôi đã làm gì sai trái? Nếu chị không giải thích rõ ràng thì tôi sẽ kiện chị tội vu khống đấy!”
Lạc Mai liên tục sỉ nhục Lạc Tuyết, giờ còn nói ngay trước mặt Sở Bắc.
Vì vậy, Lạc Tuyết không thể nhịn được nữa.
“Kiện tôi á? Nực cười!”
Lạc Mai bĩu môi rồi cười với vẻ khinh khỉnh.
“Cô vừa đến khách sạn Tân Hải làm gì? Lẽ nào còn cần tôi nói hộ à?”
“Đừng tưởng cô leo lên được giường của giám đốc Lý thì có thể lên mặt được với tôi, cô chưa đủ trình đâu!”
“Chị…”
Nghe Lạc Mai nói vậy, Lạc Tuyết tức đến tái mặt.
Lồng ngực cô phập phồng.
“Chị đừng có mà ngậm máu phun người, tôi…”
“Cô làm sao?”
Lạc Mai không hề cho Lạc Tuyết cơ hội giải thích, lập tức ngắt lời.
“Nếu không thì cô đến khách sạn Tân Hải làm gì?”
“Đừng bảo giám đốc Lý mời cô đến uống trà nhé! Không ai tin đâu!”
Lạc Mai nói rành rọt từng chữ.
Lạc Tuyết nghiến chặt hàm răng, trong lòng thấy rất tủi thân nhưng không thể nói ra được.
Đúng là chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, dễ khiến người ta hiểu lầm thật.
Nhưng cô và giám đốc Lý nào có quan hệ mờ ám gì đâu.
“Tôi, tôi và giám đốc Lý chỉ bàn chuyện hợp tác thôi, không hề giống như chị nói”.
Lạc Tuyết cắn răng, cố gắng giải thích.
Nhưng tiếc là nghe xong, Lạc Mai càng có vẻ coi thường.
“Bàn chuyện hợp tác? Thiếu gì chỗ, sao lại đến khách sạn?”
“Úi dào, phải kiếm cái cứ nào hợp lý một chút chứ, bảo đến khách sạn bàn chuyện hợp tác thì ai tin cho nổi?”
“Đúng đấy!”
Lạc Viễn Hà hừ một tiếng rồi nhìn Sở Bắc như sắp phóng lửa.
“Tóm lại là hôm nay hai người không cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng thì chuyện này chưa dừng ở đây đâu!”
“Giải thích? Bố con ông muốn chúng tôi giải thích thế nào?”
Sở Bắc ngoảnh lại rồi cất giọng điềm nhiên.