Chương
Đây được coi là cái gì?
Diễn kịch?
Nhưng kịch bản này cũng khó tin quá rồi?
Đặc biệt là Lạc Vinh Quang, sắc mặt lập tức trở nên kỳ lạ!
Lúc trước, ông ta cũng là thấy Sở Bắc không tầm thường, nên có ý nhận Sở Bắc vào nhà ở rể.
Ngóng trông một ngày nào đó, Sở Bắc có thể mang lại huy hoàng cho nhà họ Lạc!
Nhưng ròng rã năm năm, Sở Bắc ngoài ăn và ngủ ra thì không có chút tác dụng gì.
Cũng khiến cho ông ta chắc chắn, Sở Bắc tuyệt đối chính là một tên phế vật.
Phế vật không bằng một con chó.
Nhưng bây giờ…
Cảnh tượng vừa rồi hoàn toàn lật đổ nhận biết của ông ta.
Chẳng lẽ, Sở Bắc thật sự là nhân vật lớn gì?
Nếu thật sự là như vậy, thế thì ông ta thiệt thòi lớn rồi.
Bầu không khí trong sân lập tức trở nên vô cùng tế nhị.
Chỉ có Sở Bắc là không thay đổi.
“Tôi không muốn nói lần thứ hai”.
Một giọng nói bình tĩnh làm cho tất cả mọi người trở về thực tại!
“Ông còn ba phút, sống hay chết tuỳ ông quyết định”.
Vụt!
Sắc mặt La Vạn Sơn lập tức tái nhợt.
Đe dọa, rõ ràng đó chính là đe doạ.
Ông ta còn chưa kịp phản bác thì Chu Minh Hạo đã lạnh lùng nhìn sang.
“La Vạn Sơn,ông không nghe thấy ông Lâm nói gì sao? Mau lấy đồ rồi dẫn người cút khỏi đây!”
Lý Hải Đông cũng lạnh giọng hùa theo: “Vẫn còn ba phút, nếu ông không rời đi thì chúng tôi cũng không ngại thay mặt ông Lâm dạy cho ông một bài học đâu”.
Mặc dù Trương Hồng Viễn không nói, nhưng đôi mắt lạnh lùng của ông ta rõ ràng là đang ở cùng phe với bọn họ.
“Ông Chu, Lý gia chủ, tôi, tôi…..”
Sắc mặt La Vạn Sơn tái nhợt, cảm thấy rối vô cùng.
Ba người này không phải đến để chúc mừng mình sao?
Nhưng tại sao bây giờ bọn họ lại giúp cho Sở Bắc cả rồi?
“Ông cái gì mà ông? Tôi đếm đến mười, nếu còn không đi thì ông cứ tự gánh lấy hậu quả!”
Trương Hồng Viễn tiến lên một bước rồi nói, không hề tỏ ra chút khách khí nào!
“Đừng đừng, bây giờ tôi đi, đi ngay đây!”
La Vạn Sơn lập tức giật mình, sau đó nhìn về phía người nhà họ La.
Ông ta cũng không dám dừng lại, cứ tiếp tục đi ra khỏi khách sạn.