Chương
La Toàn lại bị dọa sợ đến són ra quần rồi!
Còn mấy nhân viên kia, Triệu Diệu Quang liếc mắt sang, họ vội vàng rời đi như lánh nạn!
Ngay cả cầu xin cũng không dám!
Nếu còn không đi, e là kết cục còn thảm hơn La Toàn!
Mấy thứ chướng mắt vừa đi, hiện trường thoáng chốc đã yên tĩnh lại.
Mắt thấy Sở Bắc đứng quay lưng, không nói lời nào.
Triệu Diệu Quang đương nhiên không dám làm chuyện gì dại dột, chỉ dám nhìn sang Chu Cầm và Lạc Tuyết.
“Hai vị, chuyện vừa nãy thực sự chỉ là hiểu lầm, tôi thay mặt Liên Hoa Tuấn Viên xin lỗi hai người!”
Nói rồi, vội vàng khom người cúi thật sâu, giọng điệu vô cùng chân thành.
“Nhà đã chuẩn bị xong rồi, mọi người vừa lòng là có thể vào ở bất kỳ lúc nào!”
Mặc dù là nói với Chu Cầm và Lạc Tuyết, thật ra là nói cho Sở Bắc nghe.
Chỉ cần Sở Bắc vẫn chưa gật đầu thì tim của ông ta vẫn còn mắc trong cuống họng đây!
“Chuyện này…”
Qua một lúc, Chu Cầm và Lạc Tuyết mới định thần lại.
Nhìn Triệu Diệu Quang trước mặt, hai mẹ con chợt đưa mắt nhìn nhau, không biết phải nói gì!
Mãi đến hiện tại, bọn họ vẫn không biết rốt cuộc là chuyện thế nào!
Giống như một giấc mơ vậy, cứ mơ mơ màng màng.
Cả nửa ngày đầu óc cũng không suy nghĩ được gì!
“Sở Bắc!”
Lạc Tuyết chỉ có thể quay đầu nhìn Sở Bắc.
Cô thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí không biết phải trả lời thế nào.
“Nếu thích thì cứ đi vào xem thử đi!”
Sở Bắc khẽ gật đầu, khóe miệng khẽ cười đầy ấm áp.
“Như vậy có được không?”
Lạc Tuyết theo bản năng hỏi ra.
“Có thể, đương nhiên có thể! Cô yên tâm, nhà đã chuẩn bị xong cả rồi, chắc chắn khiến cô hài lòng!”
Triệu Diệu Quang gật đầu như gà mổ thóc, chỉ hận không thể tìm kiệu tám người mà khiêng vào!
“Hay là, đi xem thử?”
Chu Cầm có chút động lòng, nhỏ giọng đề nghị.
“Mời bà đi bên này!”
Triệu Diệu Quang vội đưa tay ra mời, chỉ sợ bà ta sẽ hối hận.
Chu Cầm vui mừng trong lòng, vội vàng cất bước đi vào trong mà vẫn không quên kéo theo Lạc Tuyết!
Thấy hai mẹ con họ như vậy, Triệu Diệu Quang lại mong chờ nhìn sang Sở Bắc!
“Cậu Sở…”
“Đi thôi!”
Sở Bắc khoát tay, cất bước đi vào trong!