Chương
Nếu không phải La Toàn khinh người quá đáng thì anh cũng sẽ không làm to chuyện rồi.
Thấy vậy, tảng đá trong lòng Triệu Diệu Quang cũng bỏ xuống được rồi.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông ta mới dám lau mồ hôi trên trán.
Vừa chớp mắt, đã nhìn thấy chị Ngô vẫn đang trố mắt há mồm, lập tức nhíu mày.
“Này, cái cô kia, nói cô đó? Cô làm gì vậy? Không có chuyện gì thì đi mau đi, có vài chuyện không phải là việc mà cô xem được đâu!”
Chị Ngô lập tức định thần lại rồi giật mình, không dám nói một câu, co chân bỏ chạy!
Lần này, đến lượt chị ta căng thẳng rồi!
Lúc trước chị ta đắc tội với gia đình Sở Bắc, nhưng tên mù kia lại là nhân vật lớn mà ngay cả tổng giám đốc Liên Hoa Tuấn Viên cũng không dám đắc tội.
Xong rồi xong rồi! Cậu ta chắc sẽ không báo thù mình chứ?
Mình có nên thừa cơ bỏ trốn hay không đây?
“Đây là căn biệt thự cuối cùng trong khu này của bọn cháu”.
“Thêm bãi đậu xe dưới lòng đất nữa là tổng có ba tầng, diện tích mặt đất là gần ba trăm mét vuông, đồ đạc bài trí trong nhà đã đủ cả”.
“Sân trước có bể bơi, sân sau là vườn hoa nhỏ”.
“Nếu mọi người thấy được thì có thể chuyển đến ở luôn”.
Trong căn biệt thự sang trọng ở trung tâm Liên Hoa Tuấn Viên.
Triệu Diệu Quang tạm thời đảm nhiệm vai trò tiêu thụ, anh ta dẫn Chu Cầm và Lạc Tuyết đi tham quan biệt thự một lượt.
Đừng thấy anh ta nói với vẻ khiêm tốn như vậy mà coi thường, thật ra đây chính là căn biệt thự xa hoa nhất ở khu Liên Hoa Tuấn Viên này.
Lối kiến trúc hiện đại, bài trí trong nhà sang trọng, trang thiết bị thì đầy đủ, khiến hai mẹ con Lạc Tuyết hoa cả mắt.
Nhà vệ sinh ở đây còn rộng hơn căn nhà họ thuê trước kia, hơn nữa còn có bể bơi lộ thiên và vườn hoa.
Trước kia, hai mẹ con cô không bao giờ dám mơ tưởng đến nơi này.
“Quá hài lòng luôn”.
Chu Cầm vô thức đáp lời, trái tim thì đang đập thình thịch như đánh trống.
Nếu được sống ở đây thì oai phải biết.
Sau này,bà ta tha hồ chém gió trước mặt hội chị em.
Triệu Diệu Quang gật đầu mà không chút ngạc nhiên: “Chỉ cần cô ứng ý thì có thể chuyển đến ở ngay ạ”.
“Được, hôm nay cô sẽ chuyển đến luôn, hôm nay…”
Chu Cầm chìm đắm trong sự chấn động, đến mức Lạc Tuyết phải kéobà ta lại.
“Mẹ, mẹ đừng nói gì nữa, sao chúng ta có thể mua được một căn biệt thự tốt thế này chứ?”
Dù Lạc Tuyết cũng rất thích căn này, nhưng chưa đến mức mất hết lý trí.
Trong giọng nói của cô còn có vẻ cay đắng.
La Hoàng nói rất đúng.
Đến một viên gạch của căn biệt thự này mẹ con cô cũng không mua được, chứ đừng nói đến chuyện dọn đến ở.