Chương
“Hả? Sao…”
Chu Cầm định thần lại rồi cất giọng oán than.
Nhà đẹp thế này mà chỉ được ngắm, chứ không được ở, đúng là chán không thể tả!
Lạc Tuyết thở dài rồi lắc đầu với Triệu Diệu Quang.
“Anh Triệu, cảm ơn anh đã tiếp đón mẹ con tôi, nhưng chúng tôi không mua căn này được”.
Dứt lời, Lạc Tuyết vội kéo tay Chu Cầm định bỏ đi.
Sợ mẹ mình đụng hỏng thứ gì đó thì phiền to.
“Cô với chị chờ đã ạ…”
Thấy hai mẹ con cô định bỏ đi, Triệu Diệu Quang vội cản lại.
Anh ta liếc nhìn Sở Bắc im lặng nãy giờ rồi vội vã mở lời.
“Thật ra… đã có người mua lại căn này rồi tặng cho nhà mình rồi ạ!”
Nhớ lời cô gái tên là Thanh Vũ dặn, Triệu Diệu Quang nhanh chóng kiếm một cái cớ.
Sợ để lộ thân phận của Sở Bắc.
“Hả? Mua rồi tặng cho chúng tôi ư?”
Chu Cầm và Lạc Tuyết nghe thấy thế thì ngẩn ra.
Căn biệt thự này phải mấy chục triệu đó!
Người ta cứ thế bỏ tiền ra mua rồi tặng cho mẹ con cô ư?
Nhưng ai có nhiều tiền vậy chứ?
Đã thế còn hào phóng tặng không cho họ căn biệt thự mấy chục triệu.
Hai mẹ con Lạc Tuyết lập tức ngoảnh lại.
Chỉ thấy Sở Bắc vẫn đứng cạnh cửa sổ, không nói một lời.
Hai mẹ con Lạc Tuyết chỉ liếc nhìn anh một cái rồi gạt bỏ suy nghĩ ấy đi ngay.
Năm năm qua, còn ai lạ với Sở Bắc vô dụng nữa.
Sao anh có thể mua được một căn biệt thự xa hoa như thế này chứ?
Không thể, chắc chắn không phải anh!
Nhưng dù có nghĩ nát óc thì mẹ con Lạc Tuyết cũng không nghĩ ra được ai cả.
“Anh Triệu, anh có thể cho chúng tôi biết người đó là ai không?”
Lạc Tuyết cau mày với vẻ nghi hoặc.
Chu Cầm chỉ mỉm cười lắc đầu.
“Chị Lạc, xin lỗi tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng được!”
“Người ta đã thanh toán tiền rồi, mọi người cứ yên tâm chuyển tới đây, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu!”
“Nhưng mà…”
Triệu Diệu Quang càng nói thì Lạc Tuyết càng thấy không yên tâm.
Ngôi biệt thự cả mấy chục triệu, sao cô có thể dễ dàng nhận được?
Nếu không làm rõ chuyện này thì cô không thể yên tâm nổi.