Chương
Vừa lên tầng ba, họ đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của ông cụ vọng từ xa lại, xem ra có chuyện vui rồi.
“Ông ơi, cháu đến rồi ạ!”
Cửa không đóng nên Lạc Tuyết đi vào luôn.
Chỉ thấy ông mình đang ngồi ở ghế chủ toạ, tay cầm bản hợp đồng rồi cười vui vẻ.
Lạc Viễn Hà và Lạc Mai đứng hai bên rồi ngẩng đầu lên với vẻ đắc ý.
“Lạc Tuyết, sao vào mà không gõ cửa, mất lịch sự quá đấy!”
Vừa trông thấy Lạc Tuyết, Lạc Mai đã bật cười nham hiểm.
“Đúng đấy, không biết thân biết phận gì cả, khéo mấy ngày nữa, còn không thèm coi ông nội ra gì mất”.
Lạc Viễn Hà chẹp miệng cất giọng châm chọc.
Còn Sở Bắc ở phía sau Lạc Tuyết thì bị coi như người vô hình.
Lạc Tuyết cắn răng không phản bác lại mà đi thẳng về phía ông nội.
“Được rồi, chẳng mấy khi vui được như hôm nay, hai bố con anh nói vừa thôi!”
Ông cụ xua tay rồi ngẩng lên nhìn Lạc Tuyết, nụ cười chợt nhạt bớt.
“Lạc Tuyết, lần này ông bỏ qua. Nhờ có bản hợp đồng này, ông sẽ không truy cứu việc cháu tất trách trong công việc lần trước nữa”.
“Nhưng đây là lần cuối cùng, nếu còn tái diễn thì dù cháu là cháu gái của ông thì ông cũng đuổi cháu đi đấy!”
Giọng ông cụ nghiêm lại, khiến sự mong chờ của Lạc Tuyết bay hết sạch.
Hơn nữa, câu nói của ông nghe cứ là lạ.
“Ông ơi, ông nói vậy là sao ạ?”
Lạc Tuyết cau mày rồi cất giọng hỏi.
Trong lòng cô có một dự cảm không lành.
“Còn ý gì nữa? Cô rõ hơn ai hết mà còn mặt dày hỏi nữa à? Đúng là không biết xấu hổ”.
Lạc Vinh Quang còn chưa lên tiếng, Lạc Mai đã cất giọng lạnh lùng châm chọc trước.
Lạc Tuyết tái mặt không nói gì.
Cô chỉ cắn chặt môi dưới rồi nhìn Lạc Vinh Quang.
“Tiểu Mai nói đúng đấy, ông không nói toạc ra là để giữ thể diện cho cháu, cháu tự thu xếp cho ổn thoả đi”.
Lạc Vinh Quang lắc đầu, giọng nói rất lạnh lùng.
“À, ông còn một chuyện cần tuyên bố nữa!”
Ngay sau đó, ông cụ đã đổi giọng rồi nhìn sang Lạc Mai.
“Sau một tháng thử thách, ông thấy Tiểu Mai phù hợp với vị trí tổng giám đốc của công ty hơn nên hôm nay, ông tuyên bố con bé đã vượt qua thử thách”.
Ông cụ vừa nói dứt câu, Lạc Viễn Hà và Lạc Mai đã mừng như điên.
“Cảm ơn ông, nhất định cháu sẽ không ngừng cố gắng để không làm ông thất vọng ạ”.
Lạc Mai kích động đến mức đỏ bừng mặt, sai đó nhìn thẳng vào Lạc Viễn Hà để xác nhận lại.
Thử thách ban đầu mà ông cụ đặt ra là ba tháng.
Nếu giờ, ả ta hoàn thành trước dự kiến thì đương nhiên là chuyện đáng mừng rồi!