Chương
“Lạc Tuyết, đầu óc cô có vấn đề à? Không lẽ cứ ai ký hợp đồng thì là công của người ấy chắc?”
Lạc Mai vẫn giữ vẻ bình thản rồi nở nụ cười khinh bỉ.
“Không có tôi bận tới bận lui, cuối cùng khiến giám đốc Lý động lòng thì người ta thèm ký hợp đồng với cô đấy!”
“Chẳng qua hôm đấy, tôi bận tiếp khác nên cô mới được thế vào vị trí của tôi thôi”.
“Cô chỉ có mỗi việc ký tên, còn tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức! Thế mà cô lại định nói xấu tôi, đúng là khiến người ta phát sợ lên được!”
“Ông ơi, ông phải làm chủ cho cháu!”
Lạc Mai nói một lèo.
Trình diễn xuất tài tình thế này mà không đi làm diễn viên thì quá phí.
“Đúng đấy, bố, con làm chứng chuyện này!”
Lạc Viễn Hà tiến lên rồi cùng diễn xuất với con gái mình.
“Nếu đúng là hợp đồng do nó ký thì nó đưa cho con làm gì? Rõ ràng nó định cướp công của Tiểu Mai mà!”
“Các người…”
Hai bố con nhà đó tung hứng với nhau, còn Lạc Tuyết chỉ lẻ loi một mình.
Cô tức đến mức lồng ngực phập phồng, nhưng không nói được một câu nào.
Bố con Lạc Mai chẳng những đổi trắng thay đen mà còn đổ ngược lỗi lại cho cô?
Trên đời lại có loại người không biết xấu hổ đến vậy sao?
“Ông ơi, bố con bác cả đang lừa ông đấy, sự thật không phải như thế đâu ạ!”
Lạc Tuyết cuống lên, trong lòng vừa tủi thân vừa tức giận!
Lạc Vinh Quang ngẩng đầu lên rồi nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
“Đủ rồi đấy Lạc Tuyết, cháu tưởng ông lẫn rồi chắc? Chuyện đúng sai thế nào chẳng lẽ ông không biết sao?”
“Ông đã nhân nhượng với cháu rồi, nhưng nếu cháu còn ăn nói hàm hồ nữa thì đừng có trách!”
Lạc Vinh Quang đột nhiên nghiêm giọng, khiến trái tim Lạc Tuyết như rơi xuống vực thẳm.
Cô hoàn toàn chết lặng!
Không phải Lạc Vinh Quang không nghi ngờ về chuyện này.
Mà so với Lạc Tuyết, ông ta đương nhiên sẽ tin tưởng bố con Lạc Mai hơn.
Có lẽ dù cô có làm gì đi chẳng nữa thì ông nội cũng sẽ không bao giờ đánh giá cao cô.
“Lạc Tuyết, tôi biết cô vừa ngưỡng mộ vừa ghen ghét với tôi, nhưng nếu cô định dùng cách bỉ ổi đó thì hơi quá đáng rồi đấy!”
Được Lạc Vinh Quang ủng hộ, Lạc Mai lập tức vênh váo với vẻ đắc ý.
Từng câu từng chữ của ả ta như những mũi kim đâm vào tìm Lạc Tuyết đau nhói.
Cô thật sự không ngờ chuyện lại thành ra thế này.
“Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây đi!”
Lạc Vinh Quang lắc đầu nói: “Tiểu Mai, cháu yên tâm, nếu còn có lần sau thì ông sẽ đòi lại công bằng cho cháu!”
Lạc Mai mừng thầm, nhưng vẫn giả bộ xua tay.
“Ông ơi, bỏ qua đi ạ! Dẫu sao chúng cháu cũng là chị em trong nhà với nhau, Tiểu Tuyết ghen tỵ với cháu cũng là chuyện bình thường, cháu thấy mình cho qua chuyện này đi ạ!”