Chương
“Biết sợ là được rồi, sau này nhớ chút ý một chút, kẻo không tôi chẳng ngại vì nghĩa quên tình nhà đâu”.
Lạc Mai cười lạnh, Lạc Vinh Quang thì cứ ngồi đó, không hề có ý giữ Lạc Tuyết lại.
Vành mắt Lạc Tuyết đỏ lên, cô cắn răng cất bước.
Bóng lưng cô đơn của cô khiến người ta thấy mà đau lòng.
Lạc Tuyết vừa đi, Lạc Mai và Lạc Viễn Hà đã mỉm cười đắc ý.
Sau đó họ cùng nhìn về phía Sở Bắc mà không nói gì.
Sở Bắc vẫn không biến sắc mặt, mà chỉ khẽ lắc đầu.
“Chỉ là một hợp đồng thôi mà, không sợ tự rước hoạ vào thân thì cứ lấy đi”.
Dứt lời, Sở Bắc không chút do dự mà quay người bước đi.
Cộc cộc!
Tiếng gậy trúc xa dần.
“Vớ vẩn!”
Lạc Mai hừ lạnh một tiếng, không hề bận tâm với lời nhắc nhở của Sở Bắc.
Còn Lạc Vinh Quang thì vẫn dán mắt vào bản hợp đồng.
“Thôi kệ cái thằng ăn hại ấy đi, việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng liên hệ với tập đoàn Lý Thị để đưa công ty vượt qua khó khăn trước mắt đã”.
“Còn nữa, mau gọi cho cậu Dương đi, sắp đến ngày đấu thầu rồi”.
Hai bố con Lạc Viễn Hà nghe thấy vậy thì gật đầu như gà mổ thóc.
“Bố, chuyện này bố cứ giao cho chúng con. Bố yên tâm, con đảm bảo sẽ xử lý ổn thoả”.
Có hợp đồng của tập đoàn Lý Thị rồi, hai bố con Lạc Viễn Hà thấy vô cùng tự tin.
Hai bố con họ nhìn nhau, thậm chí còn đang nghĩ cách để giành lấy chiếc ghế chủ tịch.
…
“Tiểu Tuyết, em yên tâm, không ai có thể cướp mất thứ thuộc về em đâu!”
Rời khỏi công ty, thấy Lạc Tuyết vẫn buồn phiền, Sở Bắc không nhịn được an ủi một câu.
Nhưng Lạc Tuyết chỉ lắc đầu như thể đã hoàn toàn thoái chí.
“Tôi về trước đây, tôi đi đón Vũ Tâm!”
Dứt lời, Lạc Tuyết bắt taxi rồi đi trước.
Sở Bắc quay người lại về phía tập đoàn Lạc Thị rồi lắc đầu.
Có nhiều người không biết sống chết là gì.
Lúc này, đột nhiên có một chiếc MayBach đỗ ngay cạnh anh.
Sở Bắc mở xe rồi ngồi vào trong.
“Thưa cậu, hình như chuyện năm đó có liên quan đến Long Hổ Môn!”
Sở Bắc vừa ngồi lên xe thì Thanh Vũ ở bên ghế lái đã nhỏ giọng thông báo.
Soạt!
Bầu không khí trong xe chợt ngưng đọng.
“Long Hổ Môn à, thú vị đấy!”