Chương
“Anh vẫn còn một cơ hội cuối cùng, hoặc là tự mình cút đi, không thì mấy anh em này của tôi ném anh ra ngoài!”
“Chọn một trong hai, chọn đi!”
Nhân viên tiếp đón không trực tiếp ra tay, mà chỉ lạnh mặt ra đưa ra tối hậu thư.
Dù sao, tình hình bên trong hôm nay cũng khá đặc biệt, có thể không ra tay thì không cần phải hành động!
Nếu không, theo như tính tình lúc trước, chắc Sở Bắc đã sớm bị đánh một trận ném đi ra ngoài rồi!
A!
Mà Sở Bắc vẫn không hề sợ hãi như cũ, thậm chí khóe miệng còn cười lạnh.
“Vốn muốn tiên lễ hậu binh nhưng nếu đã như vậy rồi, tôi cũng không để ý việc dùng máu của các người trước để rửa sạch đất này!”
Vừa dứt lời, ánh mắt Thanh Vũ đứng phía sau chợt lóe lên lạnh lùng nguy hiểm.
Chỉ cần Sở Bắc ra lệnh một câu, sẽ lập tức ra tay nhanh chóng!
“Hừ, nói khoác không biết ngượng!”
Nghe vậy, sắc mặt nhân viên tiếp đón cũng hoàn toàn u ám.
“Ra tay, nam thì đánh một trận rồi ném đi, còn nữ thì tùy các anh xử lý!”
Lời này vừa nói ra, bốn năm tên côn đồ lập tức cười vui vẻ ra mặt!
Trước lúc đi ra, bọn họ đã phát hiện Thanh Vũ sau lưng Sở Bắc.
Đây chính là mỹ nữ hiếm có đấy!
Một câu tùy ý xử lý của nhân viên tiếp đón, đã nói trúng tiếng lòng của bọn họ rồi.
Ai mắt cũng sáng rực, sắp chảy cả nước miếng rồi.
Đương nhiên, trước đó, phải giải quyết Sở Bắc một trận mới được!
Mà nhân viên tiếp đón nói xong thì muốn quay người rời đi!
Giải quyết một tên mù này mà thôi, dễ như trở bàn tay!
Cho dù có đánh chết Sở Bắc ở đây, chắc chắn cũng không ai dám nói gì.
“Dừng tay, dừng tay hết cho tôi!”
Mắt thấy mấy tên côn đồ sắp ra tay, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên!
Nhân viên tiếp đón nhíu mày, nhìn người đến, khóe miệng lập tức tươi cười, vội vàng lên đón!
“Thì ra là ông Lưu, cậu Lưu, hai vị là khách quý, mời đi bên này!”
Nhìn hai cha con Lưu Tông Tín và Lưu Phong trước mặt, nhân viên tiếp đón khẽ khom người, cười tươi roi rói.
Lưu Tông Tín cũng xem như là nhân vật lớn ở Tân Hải, đương nhiên là khách thường xuyên của Tụ Hiền Lâu rồi!
Thế nhưng, đối với chào đón của anh ta, hai cha con lại chỉ có biểu cảm thống khổ.
Họ không đi vào mà ánh mắt hướng về phía Sở Bắc, biểu cảm phức tạp.
Nhân viên tiếp đón thấy vậy, lập tức đưa tay mời vào.
“Hai vị không cần quan tâm, chỉ là một tên quê mùa không biết chui ra từ đâu mà thôi! Phòng vip lầu bốn mà ông thường dùng vẫn còn trống, có thể vào ngồi bất kỳ lúc nào!”
Nói xong, còn không quên phất tay với mấy tên côn đồ kia!