Chương
“Các anh còn ngây người làm gì? Mau đuổi người ra đi, đừng chắn đường khách quý!”
Mấy tên côn đồ vừa nghe, lúc này không dừng lại nữa!
Tên nào cũng hăm he xắn tay áo, vây quanh Sở Bắc!
“Mẹ nó, dừng tay cho tôi, không nghe thấy lời tôi nói sao?”
Thế nhưng, Lưu Tông Tín lập tức bỏ qua lời mời của nhân viên tiếp đón!
Mắt thấy mấy tên kia còn muốn đuổi người, lập tức đứng không nổi nữa.
Cũng không tâm sợ hãi, dẫn theo con trai vội đứng chắn trước mặt Sở Bắc.
Chuyện này…
Cảnh này, không chỉ khiến mấy tên côn đồ ngây người, mà ngay cả nhân viên tiếp đón cũng sững sờ.
“Ông Lưu, ông đây là…”
“Cậu Bắc chính là khách quý, các anh lại muốn đuổi cậu ấy đi à? Đúng là nực cười!”
Lưu Tông Tín trợn tròn mắt, nhìn tư thế, tựa như có thể vì Sở Bắc mà làm tới cùng với Tụ Hiền Lâu!
“Khách quý?”
Mà ông ta vừa nói ra, nhân viên tiếp đón và mấy tên côn đồ đều ngây người.
Tên mù này, cả người từ trên xuống dưới cộng lại cũng chưa đến một trăm tệ này?
Anh ta lại chính là khách quý?
Mà Lưu Tông Tín cũng chẳng thèm quan tâm phản ứng của bọn họ, ông ta quay người, gương mặt tươi cười nhưng còn khó coi hơn cả khóc, nhìn Sở Bắc!
“Cậu Sở, thật khéo, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Lúc nói chuyện, giọng điệu Lưu Tông Tín ngoài xu nịnh thì cũng có chút sợ hãi!
Người đàn ông trước mặt này, chỉ cần một câu nói, đã khiến tập đoàn Lưu thị đi đến bờ vực phá sản rồi!
Lúc này, trong lòng ông ta đối với Sở Bắc quả thực là sợ sệt đến cực điểm!
Còn Lưu Phong, chỉ dám rụt rè sợ hãi trốn sau lưng Lưu Tông Tín.
Liếc nhìn Sở Bắc một cái cũng không dám!
“Đúng là khéo thật, nhưng, mọi người chắc không phải là đi theo họ Sở tôi đến đây chứ?”
Sở Bắc khẽ cười, giọng điệu bình tĩnh, lọt vào trong tay Lưu Tông Tín lại không khác gì sấm sét!
“Không có không có, tôi tuyệt đối không đi theo cậu Sở, đây, đây thật sự là chuyện trùng hợp mà thôi!”
Lưu Tông Tín thật sự bị dọa sợ, vội huơ tay muốn giải thích.
Bây giờ ông ta nhìn thấy Sở Bắc giống như chuột thấy mèo vậy.
Nếu để Sở Bắc biết ông ta điều tra anh thì nhà họ Lưu sẽ sụp đổ hoàn toàn!
“Không có là tốt, họ Sở tôi chỉ là tùy tiện nói mà thôi, chẳng lữ ông lại chột dạ?”
Sở Bắc định thần lại, gương mặt tươi cười ẩn ý.
Mỗi một câu của anh, mỗi một ánh mắt của anh lọt vào mắt Lưu Tông Tín đều tựa như thần chết đang vẫy tay với ông ta.
Ông ta bây giờ mới hiểu, người trẻ tuổi này quá đáng sợ!