Chương
“Rồi ạ!”
Trương Hạ gật đầu, đôi mặt lạnh tanh không chút cảm xúc.
Phá hỏng buổi tiệc thì phải giết!
Không chỉ có Sở Bắc, mà còn cả nhà họ Lạc nữa.
Thấy thế, Sở Bắc chỉ mỉm cười mà không có hành động gì cả.
Còn nhóm Lưu Tông Tín ở phía sau anh thì đứng ngồi không yên.
“Long Tam, anh có ý gì? Không lẽ định đối đầu với cậu Sở à?”
“Hừ! Đây là Tân Hải, chưa đến lượt anh hô mưa gọi gió ở đây. Anh chưa đủ trình động vào cậu Sở đâu”.
“Long Tam, đừng trách tôi không nhắc anh, Long Hổ Môn của anh vẫn chưa tẩy trắng hoàn toàn đâu, khiêm tốn chút đi!”
Lưu Tông Tín lên tiếng đầu tiên, sau đó Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn cũng phụ hoạ theo.
Cậu Sở không lên tiếng là đang cho họ cơ hội rồi.
Cả ba không chút do dự, lập tức đứng về phe Sở Bắc ngay.
Thấy thế, Long Tam nhíu chặt mày lại, đến Dương Xuyên cũng có vẻ nghi hoặc.
Ba gia tộc lớn hàng đầu ở đây đang đắc tội với Long Tam để bảo vệ tên con rể ăn bám này ư!
Không lẽ tên họ Sở này có thân phận đặc biệt gì chăng?
Người kinh hãi nhất là Dương Xuyên.
Nếu đúng Sở Bắc là một nhân vật lớn nào đó thì sao hắn ta lại không tra ra được thông tin gì?
“Các người đang uy hiếp tôi đấy à?”
Long Tam trầm giọng với vẻ bực tức.
Ba gia tộc lớn cùng ra mặt thì đến gã cũng phải thấy áp lực.
Cực chẳng đã, gã đành nhìn sang Dương Xuyên.
Thấy thế, Dương Xuyên hiểu ý ngay rồi lập tức đứng dậy.
“Chậc chậc, ba vị đang tỏ rõ lập trường đấy hả? Nếu thế thì nhà họ Dương tôi e phải đứng ra phán xử rồi!”
Tuy nói vậy, nhưng Dương Xuyên vẫn dán chặt mắt vào Sở Bắc.
Để bốn thiếu gia xem mày có thân phận gì nào.
Dương Xuyên vừa lên tiếng, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Ba gia tộc lớn hàng đầu ở Tân Hải đang hợp sức lại để đối đầu với Long Hổ Môn và nhà họ Dương.
Xung đột giữa các thế lực lớn xảy ra rồi.
Thêm Sở Bắc thần bí kia nữa, xử lý không tốt thì Tân Hải sẽ lâm vào cục diện hỗn loạn ngay.
Thoáng cái, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Sở Bắc.
Nhóm Lý Hải Đông cũng vậy.
Thái độ của họ đã rất rõ ràng, giờ chỉ chờ xem Sở Bắc định làm gì thôi.
“Khá lắm, cậu Dương còn trẻ như vậy mà đã có suy nghĩ ấy rồi, đúng là hiếm có!”
Sở Bắc mỉm cười rồi lắc đầu.
“Tiếc là hôm nay tôi không đến tìm anh, còn các người nữa…”