Chương
“Tôi cho các người năm phút để rời khỏi đây!”
Cái gì?
Không chỉ có Dương Xuyên, mà những người khác cũng ngẩn ra.
Lẽ nào lần này Sở Bắc đến đây tìm Long Tam?
Dương Xuyên hừ một tiếng rồi bật cười giận dữ.
“Anh Sở này, tốt xấu gì tôi cũng là cậu chủ của nhà họ Dương, giờ anh bắt tôi đi là tôi phải đi, vậy thì còn gì là thể diện nữa?”
Sở Bắc mỉm cười rồi gật gù một cách thâm sâu khó lường.
“Muốn giữ thể diện thì không khó! Tôi có thể bảo Thanh Vũ giúp anh, nhưng không được ra về bằng cửa chính đâu!”
Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Dương Xuyên tắt ngúm.
Những người khác cũng bắt đầu thấy hoảng sợ.
Không ra về bằng cửa chính thì lại lao ra ngoài cửa sổ rồi.
Hoàng Đình sống chết ra sao còn chưa rõ, không lẽ Sở Bắc dám động tới cậu Dương ư?
“Anh Sở, anh nói vậy là định không nể mặt tôi đúng không?”
Dương Xuyên híp mắt lại với vẻ lạnh lùng.
Sở Bắc khoanh tay lại, tỏ vẻ không quan tâm.
“Muốn giữ thể diện thì tự đi mà giữ, ai rảnh cho đâu!”
“Còn bốn phút nữa, ngoài Long Tam ra, tôi không muốn bất kỳ ai ở đây nữa”.
Lúc này, giọng điệu của Sở Bắc đã lạnh hơn.
Dứt lời, anh dựa lưng vào ghế, sau đó gõ ngón tay lên mặt bàn thuỷ tinh.
“Cậu Sở, vậy chúng tôi xin phép về trước!”
Trương Hồng Viễn và Lý Hải Đông đưa mắt nhìn nhau.
Họ cúi gập người xuống chào, thấy Sở Bắc gật đầu thì lập tức ra về ngay.
Dù sao họ cũng đã biết thân phận của Sở Bắc rồi, một Long Tam con cỏn này có là gì chứ.
Lưu Tông Tín có vẻ đăm chiêu, vì ông ta đến đây vốn có chuyện muốn xin Sở Bắc.
Thành ra bây giờ, đi không được mà ở lại cũng không xong.
Ông ta liếc nhìn Sở Bắc rồi cắn răng nói.
“Cậu Sở, tôi chờ cậu ở bên ngoài nhé, nếu có gì cần thì cậu cứ gọi”.
Dứt lời, ông ta nháy mắt với con trai mình rồi lui ra ngoài.
Thoáng cái, bầu không khí trong phòng chợt như ngưng trệ.
Nụ cười trên mặt Dương Xuyên hoàn toàn biến mất, hắn ta nhìn chằm chằm vào Sở Bắc.
Hiện giờ, thậm chí hắn ta còn không muốn nhịn nữa mà trở mặt với Sở Bắc luôn.
Nhưng khi thấy dáng vẻ điềm nhiên của Sở Bắc, hắn ta lại do dự.
Thấy thời gian sắp hết, Dương Xuyên hít sâu một hơi rồi mỉm cười.