Chương
“Được rồi! Nếu anh Sở có việc riêng muốn nói với anh Long thì bổn thiếu gia đây đành nể mặt vậy”.
“Ngày rộng tháng dài, tôi thừa thời gian để chơi với anh!”
Nói rồi, Dương Xuyên đứng dậy rồi liếc Sở Bắc một cái, sau đó không nói không rằng bỏ đi luôn.
Dương Xuyên vừa đi, các gia tộc hạng hai, hạng ba cũng lũ lượt đứng dậy.
Không ai dám nói một lời, chỉ lẳng lặng chuồn mất.
Trong vòng hai phút ngắn ngủi, căn phòng vốn náo nhiệt chỉ còn lại Sở Bắc và Thanh Vũ.
Đương nhiên ở phía đối diện họ chính là Long Tam đang sa sầm mặt.
“Giờ không còn ai nữa rồi, có chuyện gì thì cậu nói đi!”
“Đương nhiến nếu cậu không cho tôi một lời giải thích rõ ràng thì đừng nói là cậu, cả nhà họ Lạc cũng đừng hòng được yên ổn”.
Long Tam cất giọng trầm thấp, rõ ràng đang cố đè nén lửa giận trong lòng.
Nhiều năm qua, Sở Bắc là người đầu tiên dám khiêu chiến gã.
Sở Bắc chậm rãi đứng dậy, đôi mắt vô hồn nhìn chòng chòng vào Long Tam.
“Tôi chỉ hỏi một câu thôi, Long Hổ Môn có tham gia vào chuyện của năm năm trước không?”
Nghe thấy vậy, Long Tam lập tức ngẩn người như thể chưa thể phản ứng lại.
“Năm năm trước, vào ngày mười bốn tháng tám, tại toà nhà La Hàng của Tân Hải”.
Sở Bắc không quan tâm đến sự thẫn thờ của Long Tam, mà chỉ như đang lẩm bẩm một mình.
“Anh hãy nghĩ thật kỹ, tôi chỉ cho anh một cơ hội này thôi! Nói sai thì sẽ phải chết!”
Rầm!
Sở Bắc vừa nói dứt câu, nhiệt độ trong phòng đã giảm hẳn.
Dù điều hoà vẫn bật, nhưng Long Tam thấy toàn thân mình lạnh toát.
Bấy giờ, gã mới cảm thấy hoá ra mình đã coi thường Sở Bắc.
“Không!”
Long Tam lắc đầu không chút do dự rồi đáp.
Nhưng gã vừa nói xong thì Sở Bắc đã đập mạnh xuống bàn.
Một luồng khí thế mạnh mẽ ập về phía Long Tam.
Khí thế đáng sợ ấy ép cho Long Tam tái mặt, gần như không thể thở nổi.
Đôi mắt vô hồn dưới chiếc kính râm kia như vực sâu không đáy.
Như thể, nó có thể cắn nuốt gã bất cứ lúc nào.
Tí tách!
Một giọt mồ hôi rơi xuống đất.
Toàn thân Long Tam cứng đờ, thậm chí còn không dám cử động.
Trán gã đã rịn đầy mồ hôi.
Gã cảm thấy mình như đang cận kề cái chết, chỉ cần Sở Bắc muốn là có thể lấy mạng của gã được ngay.
“Anh chắc chưa?”
Giọng nói của Sở Bắc khiến Long Tam thấy da đầu mình như tê dại.
Gã nuốt nước miếng rồi gật đầu một cách khó khăn.