Chương
“Tốt nhất Long Hổ Môn đừng tham gia vào buổi đấu thầu”.
“Tham quá nhiều khi cũng không tốt đâu!”
Nói xong, Sở Bắc chống cây gậy trúc rồi được Thanh Vũ dẫn rời đi.
Thấy Sở Bắc đi rồi, Long Tam mới mệt mỏi ngồi xuống ghế.
Bấy giờ, gã mới phát hiện sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi.
Người thanh niên này quả là đáng sợ!
Khi đứng trước mặt anh, gã không còn tự quyết định sự sống chết của mình nữa.
“Anh Long, anh không sao chứ ạ?”
Sở Bắc vừa đi, Trương Hạ đã xông vào.
“Có cần em dẫn các anh em…”
Nói rồi, Trương Hạ híp mắt rồi làm động tác tay cứa cổ.
“Dẫn dẫn cái con khỉ, cậu chán sống nhưng tôi thì chưa…”
Long Tam sầm mặt, giật khoé miệng rồi tức tối quát to.
Đến gã nhìn thấy Sở Bắc còn né không kịp nữa là.
Giờ tên đàn em này lại bảo hắn ra tay với anh? Chán sống rồi hay gì!
“Thông báo cho các anh em, sau này mà gặp nhà họ Lạc thì tuyệt đối không được đắc tội, nhất là Sở Bắc!”
“Còn nữa, báo với Dương Xuyên là Long Hổ Môn chúng ta không tham gia buổi đấu thầu nữa!”
“Dạ?”
Trương Hạ nghe đến mức thần người.
Thậm chí hắn còn nghĩ mình đã nghe nhầm.
Là cánh tay đắc lực của Long Tam, nhưng hắn chưa từng thấy Long Tam chật vật thế này bao giờ.
Chỉ là một tên mù thôi sao phải sợ thế?
“Dạ dạ cái gì? Đi mau!”
Long Tam tức tối gào lên, Trương Hạ không dám nhiều lời mà vội vã đi ngay.
Long Tam nhíu mày rồi đi đi lại lại trong căn phòng bao.
Một lát sau, có vẻ như gã đã đưa ra một quyết định nào đó, bèn lấy điện thoại ra rồi gọi vào một số điện thoại.
“Anh Khôn, là em Tiểu Long đây…”
…
Sau khi nhận lệnh của Trương Hạ, người của Long Hổ Môn đều trốn thật xa.
Trông thấy Sở Bắc thì hệt như mèo thấy chuột.
Sở Bắc và Thanh Vũ rời khỏi Tụ Hiền Lâu, Lưu Tông Tín đứng chờ đã lâu dè đặt ra nghênh đón.
“Cậu Sở, tôi đã chuẩn bị tiệc rượu ở nhà hàng bên cạnh, không biết cậu có thể nể mặt một chút không?”
Sở Bắc dừng bước rồi nhìn về phía ông ta.
“Gia chủ Lưu, có chuyện gì thì ông nói luôn đi, tôi không thích vòng vo”.