Chương
Lúc này, cả hai đều đang nhìn Lạc Tuyết và Sở Bắc với vẻ kinh ngạc.
“Chậc chậc, thằng nhóc cậu còn chưa chết sao? Còn mặt mũi tới tận đây cơ à? Da mặt dày như vậy coi như cũng được diện kiến rồi!”
Lý Nham chặn eo Lạc Mai lại, sau đó dùng ánh mắt khiêu khích, miệng cười như không.
Nhìn thấy hai người bọn họ, Lạc Tuyết lập tức nhíu mày.
Cô không hề có chút thiện cảm nào với người chị họ này!
Cho nên cô mới định cúi đầu đi qua, nhưng Lạc Mai lại không chịu để cô đi, vẫn đứng chặn ngay đó.
“Lạc Tuyết, gặp mặt nhau còn không chào lấy một câu! Nếu trở thành bà La rồi thì sẽ coi thường tôi mất? Nhưng mà, hôn lễ còn chưa kết thúc kia mà? Cô đi đâu thế?”
Lạc Mai ngạo mạn ngẩng đầu lên, nói với vẻ không hề có chút khách sáo nào.
“Lẽ nào tìm một tên đàn ông thô tục như này sao? Chẳng lẽ là tên mù hôi thối này à? Chậc chậc, khẩu vị của cô cũng độc đáo thật đấyị!”
Lạc Mai bày ra vẻ chán ghét, Lý Nham bên cạnh cũng cười hùa theo.
“Ai mà biết được, chẳng phải một con tiện nhân sẽ hợp với một tên mù hơn sao? Tôi chỉ không biết liệu La Huy đó sẽ cảm thấy thế nào khi biết chuyện này nhỉ! Bị cắm sừng trong ngày cưới trọng đại à, nghĩ thôi cũng thấy thú vị!”
Cả hai kẻ đánh trống người thổi kèn, mỉa mai không chút kiêng dè.
La Tuyết siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, cố hết sức để nước mắt không rơi.
Mặc dù cô và Lạc Mai đều là con cái của nhà họ Lạc, nhưng vì bố mất sớm nên cô không được nhà họ Lạc yêu mến.
Kể từ khi sinh con ngoài giá thú cách đây năm năm, cô lại càng trở thành đối tượng bị nhà họ Lạc coi thường.
Và Lạc Mai chính là một trong số đó, thậm chí còn là người quá đáng nhất.
Còn cô chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn!
Mấy năm qua, cô cũng đã quen với điều đó. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bây giờ bệnh tình của con gái cô mới là quan trọng nhất.
“Mẹ kiếp, con tiện nhân, không nghe thấy tôi đang nó chuyện với cô sao? Điếc à?”
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng!
Sự nhẫn nhịn của Lạc Tuyết lại đổi lấy những lời nói càng quá đáng hơn của Lạc Mai.
“Chậc chậc, tôi nghĩ con nhỏ này đã bị cậu chủ La bỏ rồi nhỉ? Nhưng cũng đúng thôi, một con góa phụ hôi hám còn mang theo con riêng thì vào nhà họ La được mới là lạ”.
Trên mặt Lý Nham tràn đầy vẻ khinh thường.
“Đúng vậy, nhưng cũng có một vài con tiện nhân không được dạy dỗ đàng hoàng, nên phải dạy dỗ lại cho tốt mới được!”
Lạc Mai tỏ ra trịch thượng, ánh mắt đầy sự thâm độc, vừa nói vừa tát vào mặt Lạc Tuyết.
“Tôi lấy thân phận làm chị, hôm nay tôi phải dạy cho cô biết thế nào là lễ độ!”
Đối mặt với cú tát này, Lạc Tuyết vô thức nhắm mắt lại, sắc mặt hết sức khó coi.
Năm năm bị áp bức khiến cô đã quen với việc không phản kháng, mà chỉ âm thầm chịu đựng.
Nhưng sau một lúc, cơn đau như cô nghĩ lại không hề ập đến.
Lạc Tuyết trố mắt ra ngạc nhiên!